/

November 2, 2024

Chương 253. Bức ảnh cầu hôn

Lục Đông Quân vừa trở về nhà đã cảm thấy không yên tâm. Anh lấy điện thoại ra, tìm đến số của Tranh Hi. Ngón tay anh dừng lại ở nút gọi, do dự một giây, rồi chuyển sang nhắn tin. Anh không muốn cô cảm thấy bị kiểm soát, nhưng lại không thể ngừng lo lắng. Tin nhắn gửi đi, anh chờ đợi cả buổi chiều mà không có phản hồi. Tâm trạng của anh càng lúc càng lo lắng, ánh mắt không rời khỏi điện thoại. Đến tối, cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn của cô: “Tôi về rồi.”

Lục Đông Quân nắm chặt điện thoại, cảm giác thất vọng tràn ngập. Tại sao cô chỉ trả lời một cách ngắn gọn như vậy? Anh không thể kìm lòng, vội với lấy áo khoác rồi lái xe thẳng đến nhà Tranh Hi.

Trời đã về đêm, không khí lạnh lẽo bao trùm cả thành phố. Ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu lên con đường ẩm ướt sau cơn mưa nhẹ. Trong không gian yên tĩnh, tiếng động cơ xe của Lục Đông Quân vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.

Khi đến nơi, anh gọi điện thoại cho cô. “Em xuống đây.” Giọng anh có chút gấp gáp.

Tranh Hi nhận được cuộc gọi, ngạc nhiên nhìn xuống từ cửa sổ. Cô thấy Lục Đông Quân đang đứng dưới, vẻ mặt sốt ruột. Tranh Hi mỉm cười, trong lòng tự hỏi liệu có phải anh đã nhận được bức ảnh mà William gửi đến rồi hay không. Cô nhanh chóng đi xuống trước khi Lục Đông Quân không nhịn được mà bấm chuông cửa nhà cô. Cô vẫn còn chưa muốn mẹ biết chuyện này.

Khi gặp nhau, Tranh Hi mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió lạnh thổi qua làm mũi cô ửng đỏ. Lục Đông Quân nhìn thấy, không ngần ngại cởi áo khoác của mình và khoác lên người cô.

Anh có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Trời lạnh, em mặc vào đi.” Anh nói với giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng. Nếu cô đi xuống lầu cũng nhanh như tốc độ trả lời tin nhắn cho anh thì tốt biết mấy.

Cô hơi giật mình vì hành động của anh, sau đó mỉm cười hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Lục Đông Quân nhìn Tranh Hi, mắt anh chứa đầy cảm xúc. Anh muốn hỏi cô về chuyện đi cùng William, muốn biết tại sao cô về muộn như vậy, nhưng anh kìm nén. Nhưng đây chỉ là một phần trong suy nghĩ của anh. Trên thực tế đến anh cũng không biết rốt cục bản thân làm sao lại kích động tìm đến cô như vậy.

Anh không vội trả lời mà giơ tay ngoắc cô lại gần. Khi cô đứng gần hơn, anh bất ngờ ôm chặt cô vào lòng.

“Anh nhớ em.” Anh thì thầm, giọng nói như lạc đi trong cảm xúc.

Có lẽ bởi vì quá mong chờ cuộc hẹn với gia đình cô ngày hôm nay, cũng có nghĩa là được gặp cô nhưng đến cuối cùng lại không gặp được cho nên anh lại càng nhớ cô nhiều hơn. Bây giờ đã ôm cô vào lòng nhưng vẫn không thể lấp đầy nỗi nhớ. Rốt cục anh bị làm sao vậy?

Cả hai đứng im lặng trong một lúc lâu, cảm nhận sự ấm áp từ đối phương. Tranh Hi cảm thấy tim mình đập mạnh hơn từng hồi, không biết vì lạnh hay vì cảm xúc quá dâng trào. Cô hơi động đậy, Lục Đông Quân mới lưu luyến từ từ buông cô ra.

“Nếu mẹ tôi biết tôi ra ngoài gặp anh thế này, chắc sẽ không vui đâu.” Cô nói bằng giọng pha chút lo lắng khi ánh mắt hướng về phía cửa nhà.

Lục Đông Quân gật đầu, nụ cười hơi trầm lắng: “Anh biết.” Anh đáp, mắt nhìn xa xăm. Anh nhớ lại những lần gặp bà Vân Tranh, cảm thấy mình còn nhiều việc phải làm để chứng minh cho bà thấy tình cảm chân thành của mình. Không thể để mọi chuyện chưa thành lại vì một chuyện nhỏ trở nên công cốc. Nhưng tình cảnh của họ lúc này giống như cặp đôi mới lớn bị gia đình ngăn cấm nhưng vẫn lén lút yêu đương vậy.

Dù luyến tiếc nhưng anh vẫn lên tiếng: “Em vào nhà đi, ngủ ngon.”

Tranh Hi gật đầu, quay người bước vào trong. Cô biết William vẫn chưa gửi bức ảnh kia, nếu không Lục Đông Quân chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh như vậy. Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng lo lắng cho những ngày tiếp theo.

Hay là cô trốn đi một thời gian nhỉ? Đợi khi William đùa chán rồi nói cho Lục Đông Quân nghe sự thật cô sẽ quay về lúc đó sẽ tránh được cơn tức giận của Lục Đông Quân.

Sự lo lắng trong lòng Tranh Hi cuối cùng cũng xảy ra. Chiều hôm sau, chỉ còn vài tiếng trước khi William lên máy bay, anh làm như vô tình gửi một tin nhắn ảnh đến điện thoại của Lục Đông Quân. Đợi đến khi màn hình hiện thị trạng thái “đã xem,” William lập tức thu hồi tin nhắn.

Lục Đông Quân ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi tin nhắn bị xóa, anh nhận ra bàn tay trong bức ảnh là của Tranh Hi, đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Cảm xúc trong lòng anh như sôi trào. Anh đập mạnh tay xuống bàn, miệng chửi thề một câu, rồi ngay lập tức gọi điện cho William.

William đợi ba hồi chuông vang lên mới nhấc máy, giọng điệu có phần thản nhiên: “A, Lục tổng. Tôi gửi nhầm cho anh rồi, định gửi cho Dương Hi. Xin lỗi nhé.”

Lục Đông Quân nghiến răng, cố giữ bình tĩnh. Trong lòng anh dâng lên cảm giác tức giận: “Dương Hi và tôi trong bảng chữ cái cách xa như vậy, anh gửi nhầm sao?” Anh cảm thấy rõ ràng William đang cố tình khoe mẽ. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Anh không ngừng nghĩ đến khả năng William đã cầu hôn Tranh Hi, và cô đã đồng ý. Sự ngập ngừng của cô trong cuộc gặp hôm qua có phải là do cảm giác có lỗi với anh?

Lục Đông Quân hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh nhất có thể: “Anh đang ở đâu?”

William đáp, giọng có chút thách thức: “Không cần gặp đâu.”

Lục Đông Quân nhấn mạnh từng từ, giọng nghiêm túc: “Anh ở đâu?”

William cười nhẹ, một nụ cười mà Lục Đông Quân có thể tưởng tượng ra được qua điện thoại. “Được thôi, nếu anh đã kiên quyết như vậy. Tôi ở cà phê Yestar” Thật ra William đã định đi từ ngày hôm qua nhưng lại có chuyện đột xuất phải dời lại. Vừa hay anh có thời gian trêu đùa Lục Đông Quân thêm một chút.

Cúp máy, Lục Đông Quân đứng dậy, lòng đầy giận dữ và bối rối. Anh không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này. Trong tâm trí anh, hình ảnh của Tranh Hi và William cứ lặp đi lặp lại, làm anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Anh cảm thấy mình cần phải gặp William, cần phải làm rõ mọi chuyện. Cảm giác mất mát và ghen tuông khiến anh không thể chịu đựng được nữa.

Lục Đông Quân vội vàng ra khỏi nhà, lái xe đến địa chỉ mà William đã nói. Trên đường đi, đầu óc anh không ngừng xoay quanh những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Liệu Tranh Hi có thực sự đã chấp nhận William? Liệu anh có còn cơ hội nào để giành lại trái tim cô?

Khi đến nơi, Lục Đông Quân bước vào quán cà phê, nơi William đang ngồi thư thái, như thể chờ đợi anh. William nhìn anh, nụ cười lạnh lùng nở trên môi. Không khí giữa hai người căng thẳng đến nghẹt thở. Lục Đông Quân tiến tới, mắt anh sáng lên như thể có thể đốt cháy William bất kỳ lúc nào.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Lục Đông Quân mở lời, giọng nghiêm trọng và quyết liệt. Anh biết, dù cho có chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể để mất Tranh Hi một cách dễ dàng như vậy.

William nở một nụ cười mỉa mai, khóe môi cong lên đầy thách thức: “Tôi chỉ gửi nhầm hình thôi, anh có cần phải chạy thẳng đến đây như vậy không?” Anh ngả người ra sau, thể hiện sự bình thản đối với sự lo lắng của Lục Đông Quân.

Lục Đông Quân không hề nao núng, giọng anh lạnh lùng hỏi trực tiếp vào vấn đề: “Anh đã cầu hôn Tranh Hi?”

William nhướn mày, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ẩn ý: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”

Lục Đông Quân gằn giọng: “Cô ấy là vợ tôi?” Lại dám đi cầu hôn vợ người khác, chán sống à?

William không quan tâm về vấn đề này, anh thẳng thừng đáp: “Nhưng cô ấy cũng chưa thừa nhận điều đó.”

Ánh mắt của William không rời khỏi người Lục Đông Quân, anh tiếp tục nói: “Chúng ta đều có cơ hội như nhau. Ai bảo anh chậm chạp, thì tôi thực hiện trước thôi.” William nhún vai, giọng điệu như trách móc nhưng không che giấu được sự hả hê. Là do bản thân Lục Đông Quân thiếu chủ động lại còn trách ngược lại anh.

Lục Đông Quân cúi đầu, giọng anh chùng xuống, đủ để bản thân mình nghe thấy: “Ai nói tôi không chuẩn bị?”

William vẫn nghe rõ từng chữ, anh có hơi bất ngờ, nhưng rồi nở một nụ cười nhẹ: “Vậy sao? Đáng tiếc thật.”

Lục Đông Quân siết chặt tay lại, cảm xúc phẫn nộ và đau đớn xen lẫn nhau: “Cô ấy sẽ không đồng ý.” Anh nói với sự chắc chắn, ánh mắt như lửa thiêu đốt.

William cười lạnh, giọng anh đầy tự tin: “Anh cũng đã thấy hình ảnh rồi. Chi bằng anh chấp nhận và chúc phúc cho chúng tôi đi.”

Lục Đông Quân nghiến răng, ánh mắt quyết liệt nhìn William không rời: “Cô ấy sẽ không thích anh.” Trong lòng anh, nỗi lo lắng như một đám mây đen, nhưng anh nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt Tranh Hi khi cô nhìn anh và William. Đó không phải là tình yêu.

William nhếch môi, giọng anh chứa đầy sự khiêu khích không kém cạnh Lục Đông Quân một chút nào, anh hỏi ngược lại: “Anh tự tin vậy sao?”

Lục Đông Quân dừng lại một lát, rồi khẳng định với giọng chắc chắn: “Tôi chắc chắn.” Anh nở một nụ cười thần bí: “Bởi vì cô ấy không đeo nhẫn cầu hôn.”

William hơi chững lại, nhìn Lục Đông Quân, ánh mắt của anh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Đông Quân bởi vì quá kích động lại quên mất một chi tiết quan trọng, đó là tối qua khi gặp Tranh Hi tay cô ấy hoàn toàn trống trơn. Nếu Tranh Hi đã đồng ý, chắc chắn cô sẽ đeo nhẫn. Nếu Tranh Hi thật sự yêu William, cô ấy sẽ trân trọng và không bao giờ tháo nhẫn ra một cách tùy tiện như thế.

Cho nên chỉ có thể khẳng định một điều người thất bại không phải là anh mà là William.

William ngồi thẳng, gõ nhẹ ngón tay lên bàn, thở dài một tiếng. Một cảm giác thất vọng thoáng qua khi kế hoạch mà anh dựng lên đã không thành công như mong đợi. Anh nhìn Lục Đông Quân, mỉm cười nhàn nhạt: “Xem ra anh cũng không phải là kẻ ngốc.”

Lục Đông Quân nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào William: “Ý anh là gì?”

William nhún vai, giọng nói mang theo chút tiếc nuối lẫn thách thức: “Tôi chỉ muốn nhắc anh, nếu lần này anh không nhanh tay, thì lần sau tôi sẽ thật sự giành lấy Tranh Hi từ tay anh.”

Dứt lời, William lấy ra một chiếc hộp nhung từ túi áo, đặt nó lên bàn. Chiếc hộp mà anh đã đưa cho Tranh Hi xem hôm trước nhưng sau đó lấy lại. Bởi vì người thực sự có quyền sở hữu nó chính là Lục Đông Quân. Giữ đồ của người khác lâu như vậy, có lẽ đã đến lúc vật phải về với chủ rồi.

Lục Đông Quân nhận lấy lập tức mở ra xem và nhận ra ngay chiếc nhẫn năm đó bởi vì anh có ấn tượng rất sâu sắc. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng, pha lẫn giữa sự ngạc nhiên và cảm kích. Thảo nào lúc trước William gửi tấm hình sang cho anh lại nhanh chóng thu hồi như thế là vì sợ anh nhận ra.

“Tôi đã giúp anh đo thử kích cỡ rồi, rất vừa vặn. Chuyện còn lại phải xem anh thể hiện như thế nào rồi.”

Lục Đông Quân nhìn William bằng ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn anh.”

William tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng tôi không phải nói đùa với anh đâu. Nếu lần này anh không trân trọng Tranh Hi, tôi không ngại cướp cô ấy đi đâu.”

Lục Đông Quân cười tự tin, mắt anh sáng lên với sự kiên quyết: “Anh sẽ không bao giờ có cơ hội đó.”

William nhìn anh, giọng nói đầy hàm ý: “Mong là vậy.” Dù trong lòng anh mong Tranh Hi hạnh phúc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chút luyến tiếc khi buông tay.

“Hôn lễ của tôi anh sẽ đến chứ?” Lục Đông Quân hỏi.

William cười nhẹ, trong đáy mắt còn sót lại một tia tiếc nuối: “Không muốn.” Anh hít một hơi, trong lòng đã sớm đưa ra quyết định nói tiếp: “Hôm nay đưa anh nhẫn rồi, cũng nên chia tay tại đây thôi.”

Dù tim anh vẫn hy vọng Tranh Hi sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự nhưng anh biết rằng mình không đủ can đảm để chứng kiến hạnh phúc của người mình từng yêu thương.

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện



Go to Top