Khi mọi người đã tản ra thực hiện nhiệm vụ, chỉ còn lại A Hổ đứng lặng lẽ giữa sân. Anh đưa mắt quan sát kỹ từng góc trong sơn trại. Sau một lúc chắc chắn không có ai để ý, anh tiến đến chiếc xe tải còn lại, nhẹ nhàng mở thùng xe, giọng trầm thấp thì thầm: “An toàn rồi, ra đi thôi.”
Ngay lập tức, những chiến sĩ biên phòng lặng lẽ nhảy xuống, động tác dứt khoát nhưng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Họ nhanh chóng kiểm tra lại vũ khí, chia thành từng nhóm nhỏ, rồi tản ra vào các vị trí mai phục đã được lên kế hoạch từ trước.
A Hổ không dừng lại lâu. Anh vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng đó là giải cứu các con tin trước khi lính canh phát hiện ra, hoặc tệ hơn, trước khi Chu Huân đột ngột quay về.
Phần lớn những người bị giam giữ ở đây đều là phụ nữ và người lớn tuổi. Nhiều người trong số họ đã theo Chu Huân từ lâu, bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng của hắn, không khác gì cư dân trong buôn làng bị “tẩy não” cả. Điều này khiến việc giải cứu trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Ngay lúc này, A Hổ chỉ có thể đặt hy vọng vào Xuân Hoa, người mà anh tin tưởng sẽ tìm ra phương án tiếp cận và thuyết phục mọi người hiệu quả. Nhưng trước khi có thể kiểm tra tình hình bên phía cô, anh phải chắc chắn rằng đồng đội đã vào vị trí an toàn, sẵn sàng cho những bước tiếp theo.
Không lâu sau, điện thoại của A Hổ rung lên. Anh khẽ cười, tay nhấn nút nghe, nhưng trong lòng đã đoán trước được nội dung cuộc gọi.
Giọng A Páo truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đám người đó đã bị khống chế.”
A Hổ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên dặn dò: “Canh chừng chúng thật kỹ, đừng để sơ hở. Còn dân làng thế nào rồi?”
A Páo nhìn quanh một lượt rồi lên tiếng trấn an: “Yên tâm, mọi thứ vẫn theo kế hoạch. Đội trưởng Thanh Lâm và người của anh ấy cũng đã đến nơi.”
A Hổ gật đầu, cảm thấy hài lòng: “Vậy là tốt rồi.”
Nhờ vào sự giúp sức âm thầm nhưng đầy hiệu quả của A Páo, kế hoạch đã diễn ra suôn sẻ đến thời điểm này.
Nhắc đến A Páo đó là một câu chuyện dài…
Là cháu trai của trưởng làng, lẽ ra anh ta phải chịu ảnh hưởng sâu sắc từ những truyền thống gia đình, nối tiếp con đường mà tổ tiên đã định sẵn. Thế nhưng, tư tưởng của anh ta lại vượt xa những khuôn khổ cũ kỹ ấy.
Ngay từ khi còn trẻ, A Páo đã nhận thấy những điều bất thường từ Chu Huân, người mà dân làng tôn thờ như một vị cứu tinh. Anh ta không chấp nhận sự sùng bái mù quáng đó, cũng không muốn bị cuốn vào những lề thói bảo thủ đang trói buộc buôn làng. Bất chấp sự phản đối từ trưởng làng và cha mình, anh ta kiên quyết đấu tranh để được xuống miền xuôi học tập và lập nghiệp. Hành trình ấy đầy gian nan, nhưng cuối cùng, anh ta đã đạt được điều mình mong muốn.
Tiếp xúc với thế giới bên ngoài khiến A Páo dần thức tỉnh. Anh ta nhận ra rằng chính những tư tưởng lạc hậu đang kìm hãm sự phát triển của dân làng, biến họ thành những con người chỉ biết phục tùng mà không hề đặt câu hỏi. Với quyết tâm thay đổi thực tại, anh ta giấu cha mẹ, lặng lẽ tham gia nghĩa vụ quân sự.
Sau khi xuất ngũ, A Páo không lập tức trở về quê hương mà chọn ở lại miền xuôi để xây dựng sự nghiệp. Những năm tháng trong quân đội giúp anh ta rèn giũa bản thân, trở nên nhạy bén hơn, nhìn thấu được bản chất thực sự của những kẻ như Chu Huân. Chính điều đó đã khiến quân đội chú ý đến anh ta. Sau khi điều tra kỹ lưỡng, họ tiếp cận và đề nghị anh ta hợp tác. Việc thuyết phục A Páo không khó, nhưng để lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh, vừa đảm bảo an toàn cho dân làng, vừa khiến anh ta thực sự đặt niềm tin vào nó, lại là một thử thách không hề dễ dàng…
Khi được cử đến nằm vùng tại sơn trại, A Hổ đã chọn A Páo làm cầu nối với người dân nơi đây. Sau khi hiểu rõ tình hình và bị thuyết phục bởi kế hoạch, A Páo quyết định tham gia cùng quân đội. Anh ta không thể tiếp tục im lặng trước cảnh dân làng bị Chu Huân lừa dối, mù quáng tôn thờ một kẻ thực chất là tội phạm.
Kế hoạch này đã được chuẩn bị trong một thời gian dài, với sự tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết. Sau cái đêm cùng Xuân Hoa tháo dỡ những quả bom để bảo vệ dân làng, A Páo hiểu rằng mình đã đặt chân vào một trận chiến không thể quay đầu. Đêm đó chỉ là bước khởi đầu, và hôm nay, mọi thứ đã sẵn sàng cho phần quan trọng nhất của kế hoạch. Anh ta quyết tâm giúp quân đội phơi bày sự thật, giải thoát buôn làng khỏi sự thao túng của Chu Huân, dù con đường này tiềm ẩn vô số hiểm nguy.
A Páo biết rằng để bảo vệ dân làng, anh ta cần phải thuyết phục họ rời khỏi nơi này và di chuyển đến một nơi an toàn. Tuy nhiên, dân làng vốn trung thành tuyệt đối với Chu Huân, tư tưởng bảo thủ khiến họ không dễ dàng chấp nhận thay đổi. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, anh ta quyết định dùng chính danh nghĩa của Chu Huân để lừa dân làng rời đi—một lựa chọn đầy rủi ro nhưng cũng là cách duy nhất để giữ họ khỏi vòng nguy hiểm.
Một buổi chiều, trước ngày hành động, A Páo tìm gặp ông mình, cũng chính là trưởng làng để thảo luận về lễ cúng thành lập sơn trại. Anh ta bước vào nhà với dáng vẻ tự tin nhưng không kém phần cung kính.
“Thưa ông.” A Páo mở lời, giọng điềm đạm. “Chu Huân vừa ghé qua và nói rằng lần này, ông ấy muốn mời toàn bộ dân làng tham gia lễ cúng. Ông ấy bảo đó là cách để tạ ơn vì buôn làng đã mời đoàn của ông ấy tham dự lễ hội trước.”
Trưởng làng nhìn A Páo với ánh mắt đầy nghi ngờ. Ông không dễ bị thuyết phục chỉ với những lời qua loa như vậy. Từ trước đến giờ, dù Chu Huân luôn giúp đỡ chuyện của buôn làng rất nhiệt tình nhưng lại luôn giữ khoảng cách. Đặc biệt là chuyện ở sơn trại, mặc dù hai nơi gần nhau nhưng cũng chưa mấy lần ông đặt chân lên đó huống chi là ngỏ lời thân thiện như thế này.
Cho nên nếu thật sự muốn mời, chắc chắn Chu Huân sẽ đến gặp trực tiếp ông để gửi lời, chứ không phải qua trung gian như vậy. Trưởng làng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Chân mày của ông nhíu chặt lại nhìn A Páo hỏi: “Chu Huân thật sự muốn mời cả làng sao? Ông ta chưa bao giờ làm điều gì tương tự. Có phải cháu nghe nhầm rồi không?”
A Páo vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đáp lại ngay: “Vâng, con cũng bất ngờ. Nhưng khi ông không có mặt, Chu Huân đã đến. Ban đầu ông ấy định chờ ông, nhưng vì có việc gấp nên phải rời đi. Có lẽ sau khi thấy chúng ta nhiệt tình trong lễ hội trước, ông ấy muốn đáp lễ bằng cách này để thể hiện sự tôn trọng với buôn làng.” Anh ta khéo léo gieo vào lòng trưởng làng một chút tin tưởng, tiếp tục nhấn mạnh: “Con nghĩ lần này ông ấy thực sự muốn kết nối hơn với dân làng.”
Trưởng làng không nói gì, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt đã phần nào dịu bớt. Nhận thấy dấu hiệu ấy, A Páo nhanh chóng củng cố thêm niềm tin: “Thưa ông, đây cũng là cơ hội tốt để buôn làng chúng ta thắt chặt quan hệ. Dù gì đi nữa, việc tham gia lễ cúng cũng không có gì bất lợi, mà còn giúp duy trì thiện chí lâu dài.”
Để tăng thêm độ thuyết phục, A Páo cẩn thận lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn. Trong đó là giọng của Chu Huân: “Tôi muốn mời toàn thể dân làng đến dự lễ cúng, cảm ơn vì đã mời chúng tôi tham gia lễ hội lần trước.”
Tắt đoạn ghi âm, anh ta chốt lại bằng một câu chắc nịch: “Chu Huân cũng đã sắp xếp xe đưa đón mọi người. Ông có thể yên tâm, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ.”
Những lời nói thẳng thắn, cộng với bằng chứng rõ ràng, đã giúp trưởng làng gạt bớt nghi ngờ. Sau một hồi suy nghĩ, ông gật đầu, đồng ý với kế hoạch của A Páo.
Sáng hôm sau, dù vẫn còn chút lấn cấn, trưởng làng vẫn thông báo cho dân làng chuẩn bị sẵn sàng. Đứng trước sân, ông quan sát con đường phía xa, chờ đợi dấu hiệu từ Chu Huân. Không lâu sau, một đoàn xe xuất hiện, lăn bánh chậm rãi về phía buôn làng—đúng như những gì A Páo đã nói. Trưởng làng nhìn theo, khẽ gật đầu đồng ý, nhưng vẻ thận trọng vẫn in hằn trên nét mặt.
“Được rồi.” Ông nói, mắt không rời A Páo. “Nếu đúng như con nói, chúng ta sẽ đi. Nhưng nếu có điều gì không ổn, trách nhiệm của con sẽ rất lớn.”
A Páo cúi đầu kính cẩn, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh. Nhưng trong lòng anh ta, một nỗi lo mơ hồ vẫn len lỏi. Kế hoạch đã tiến thêm một bước, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn điều gì. Dù áy náy vì phải nói dối trưởng làng, anh ta biết rằng đây là cách duy nhất để giữ an toàn cho mọi người.
“Xe đón chúng ta đang trên đường đến, để con hỏi xem họ đi đến đâu rồi.” A Páo nói, giọng không đổi, nhưng bàn tay siết chặt điện thoại đã phản bội sự lo lắng trong lòng.
Trưởng làng gật đầu và bắt đầu thông báo cho mọi người tập hợp. Khi xe đến, A Páo nhanh chóng ra lệnh cho các thanh niên trong làng giúp đỡ người già và phụ nữ lên xe một cách nhanh chóng và trật tự. Nhìn dòng người lục đục lên xe, anh ta thầm biết rằng dù có nói dối, nhưng đó là cách duy nhất để bảo vệ họ khỏi nguy hiểm đang rình rập.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, A Páo bước đến, trên tay là những chai nước suối vừa khui ra từ một thùng nguyên vẹn. Anh ta nở nụ cười, giọng ôn hòa: “Đi đường xa sẽ mệt, mọi người uống nước cho tỉnh táo nhé!”
Nhưng sâu bên trong, lòng anh ta vẫn căng như dây đàn. Những chai nước này đã được pha một liều thuốc ngủ nhẹ, đủ để khiến dân làng thiếp đi trên đường đến nơi an toàn.
Không một ai nghi ngờ. Họ vô tư cầm chai nước, uống một cách tự nhiên. A Páo đứng lặng, quan sát. Anh ta chỉ có thể hy vọng mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch.
Khoảng mười lăm phút sau khi xe lăn bánh, anh ta nhận thấy từng người trong xe dần tựa lưng vào ghế, mắt khép lại, hơi thở chậm rãi. Một người ngủ, rồi hai người, rồi cả xe chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ đến lúc này, A Páo mới dám thở phào nhẹ nhõm. Dù lòng nặng trĩu vì phải dùng đến cách này, anh ta hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác.
Khi thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, A Páo không đi theo dân làng mà ra hiệu cho tài xế dừng xe bên vệ đường. Anh ta biết mình cần quay về để cùng các đồng đội tiếp tục kế hoạch. Đứng bên lề, A Páo phóng tầm mắt ra xa, nhìn núi rừng trập trùng. Khung cảnh yên bình này khiến lòng anh ta nặng trĩu suy tư. Anh ta muốn nơi đây mãi mãi thanh bình đúng nghĩa, không phải chỉ là một lớp vỏ bọc che đậy nguy hiểm, nơi mà mọi người có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
A Páo rút điện thoại, gọi cho đội trưởng Thanh Lâm. “Dân làng đã được di tản an toàn. Các anh có thể triển khai giai đoạn tiếp theo.”
Đầu dây bên kia, giọng Thanh Lâm vang lên rành rọt: “Làm tốt lắm, A Páo. Chúng tôi đang trên đường tới buôn làng, đã cải trang sẵn sàng. Nếu Chu Huân quay lại đột ngột, chúng tôi sẽ chặn hắn ngay.”
A Páo đáp lại với vẻ thận trọng: “Tôi sẽ ở đây hỗ trợ. Cẩn thận nhé, mọi thứ có thể phức tạp hơn chúng ta dự đoán.”
Sau khi tắt máy, A Páo yên lặng đứng bên đường, ánh nắng buổi sáng chiếu rọi vào người anh ta, mang theo làn gió mát lạnh của núi rừng. A Páo ngước nhìn những ngọn đồi xa xăm, nơi mặt trời đang dần lên cao, nhuộm sáng cả một vùng. Cảnh vật thanh bình là vậy, nhưng trong lòng A Páo trĩu nặng lo âu. Chỉ ít phút nữa thôi, anh ta sẽ lên đường đến sơn trại, đóng vai trò thay mặt trưởng làng để trao quà.
Hai chiếc xe tải từ xa chạy tới, sẵn sàng đón A Páo. Nhưng trong lòng anh ta, một cơn sóng ngầm vẫn cuộn trào. Dù kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần một sơ suất nhỏ, tất cả sẽ sụp đổ. Và nếu điều đó xảy ra, không chỉ anh ta, mà cả dân làng, những người anh ta yêu thương cũng sẽ phải đối mặt với cơn giận dữ của Chu Huân.
Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi
- Website: https://byanhi.com/
- Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
- Email: anhinovel@gmail.com