/

February 17, 2025

Chương 40. Đồng minh bất đắc dĩ

Sau khi Chu Tân rời đi, căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Lúc này, A Hổ mới dám thả lỏng, hơi thở dồn dập, từng cơn đau như dao cắt trào dâng khắp cơ thể. Không còn phải gắng gượng kìm nén nữa, anh nhìn Xuân Hoa, giọng khàn đặc: “Ra ngoài, khóa cổng lại.”

Xuân Hoa không do dự dù chỉ một giây, vội lao ra ngoài. Trong khi đó, A Hổ vẫn ngồi trên giường, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cơn đau dữ dội lan khắp bả vai khiến anh phải thở hắt ra, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng khó đoán.

Sau khi nhanh chóng khóa cổng, Xuân Hoa hối hả quay vào phòng kiểm tra tình trạng của A Hổ. Nhìn lớp băng gạc thấm đẫm máu, lòng cô thắt lại, vừa đau xót vừa giận dữ. Chu Tân chưa bao giờ mang đến điều gì tốt đẹp. Suốt bao ngày vất vả chăm sóc A Hổ, cứ tưởng anh đã dần hồi phục, vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của hắn, mọi cố gắng của cô lại trở thành công cốc.

“Xuân Hoa…” 

Tiếng gọi yếu ớt của A Hổ vang lên khiến Xuân Hoa bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Không cần đợi anh nói thêm, Xuân Hoa vội vàng chạy đi lấy hòm y tế. Lần này, cô chủ động xử lý vết thương cho anh mà không cần bất kỳ lời chỉ dẫn nào. Cô biết rõ Chu Tân cố tình làm vậy, và chắc chắn hắn sẽ không để bác sĩ đến điều trị cho A Hổ. Vì thế trong hoàn cảnh này cô chỉ còn cách tự mình giúp anh.

A Hổ ngồi im, cố nén cơn đau khi Xuân Hoa tháo lớp băng cũ. Dù cô rất cẩn thận, nhưng vết thương quá sâu khiến anh không thể che giấu sự khó chịu, đôi mày nhíu chặt, gương mặt thoáng nét đau đớn.

Nhìn thấy vậy, cơn giận trong lòng Xuân Hoa càng bùng lên. Cô hận Chu Tân đến tận xương tủy. Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá gấp đôi những gì đã gây ra cho A Hổ.

Cô tiếp tục băng bó, từng động tác vừa dứt khoát vừa đầy quan tâm. Không cần lời nói, A Hổ vẫn cảm nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ cô. Giữa họ, một sự kết nối thầm lặng đã dần hình thành.

Khi thấy A Hổ đã ổn định trở lại, Xuân Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn đập nhanh khi nhớ lại một màn vừa rồi. Cũng may A Hổ đã phản ứng kịp thời ngăn cô nói ra những lời không nên, nếu không thì chắc chắn đã gây ra rắc rối lớn. 

Tuy nhiên, cô vẫn chưa hiểu rõ một điều. Bình thường, dù Chu Tân đối đầu với A Hổ, hắn không bao giờ làm quá trớn như vậy. Nhưng lần này, hắn công khai hành động nhằm khiến A Hổ phải nằm yên, không để anh hồi phục quá nhanh. Sau khi cánh cửa công đã khóa chặt, Xuân Hoa cũng yên tâm hơn khi nói chuyện, lần này cô quyết tâm hỏi rõ mọi chuyện.

“Tại sao Chu Tân lại làm vậy với anh?” Cô lên tiếng, mắt nhìn A Hổ đầy lo lắng.

A Hổ trầm mặc một lúc rồi đáp: “Hắn không muốn tôi đến nơi đó.”

“Nơi đó là ở đâu?” Xuân Hoa hỏi tiếp. Trong lòng không khỏi thắc mắc.

Lần này, A Hổ không do dự nữa mà giải thích kỹ hơn: “Hai ngày nữa sẽ có lễ kỷ niệm ngày thành lập sơn trại. Những người đứng đầu sẽ theo Chu Huân đi cúng bái. Nếu tôi không xuất hiện, điều đó sẽ chứng tỏ tôi không được ông chủ xem trọng. Đó chính là mục đích của Chu Tân, hắn muốn dùng chuyện này để bôi nhọ tôi.”

“Nhưng anh đang bị thương mà.” Xuân Hoa phản bác, giọng đầy thắc mắc. Nếu A Hổ không đến đó với lý do bị thương thì đây cũng là chuyện dễ hiểu.

A Hổ lắc đầu: “Vết thương đến hôm nay đã gần như hồi phục. Nếu tôi dùng nó làm lý do, cô nghĩ mọi người sẽ tin sao?”

Xuân Hoa thoáng ngạc nhiên, và đúng như A Hổ nói, không ai trong trại sẽ tin vào lý do đó. Nhưng cô lại hỏi: “Anh cũng không thể nói rằng Chu Tân cố ý làm vết thương của anh nặng thêm, đúng không?”

A Hổ gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng: “Đúng vậy. Nếu tôi đổ tội cho hắn, lời nói của tôi sẽ chẳng có bằng chứng. Và chính hắn sẽ lợi dụng điều đó để làm tình hình thêm rối ren.”

Lúc này, Xuân Hoa mới hiểu ra, thủ đoạn của Chu Tân thực sự vô cùng thâm độc. Hắn không chỉ muốn A Hổ yếu thế mà còn muốn anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Dù biết là hắn làm cũng không thể đứng ra vạch tội.

“Vậy anh sẽ không đi theo lời hắn nói sao?” Xuân Hoa hỏi, lòng cô dâng lên nỗi lo lắng. Với tính cách của A Hổ, cô nghĩ anh sẽ không chịu để Chu Tân đạt được mục đích dễ dàng như vậy.

Nhưng lần này, cô đã đoán sai. A Hổ bình thản đáp: “Không, tôi sẽ không đi.”

Xuân Hoa kinh ngạc, hỏi lại: “Tại sao?”

“Nếu tôi cố chấp, Chu Tân sẽ tiếp tục gây ra chuyện bất lợi hơn cho tôi. Hiện tại, sức khỏe của tôi chưa hồi phục hoàn toàn, nếu hắn ra tay lần nữa, tôi sẽ dễ rơi vào thế bị động.”

Xuân Hoa gật đầu, hiểu ra sự phức tạp trong chuyện này. A Hổ đã tính toán cẩn thận, và cô biết anh đang chọn con đường an toàn hơn để tránh khỏi những rắc rối không cần thiết. Nhưng lòng cô vẫn không yên, cảm giác bất an vẫn còn lởn vởn trong tâm trí.

Đi thì không được, nhưng ở nhờ chắc chắn A Hổ lại một lần nữa trở thành trò cười cho toàn sơn trại dưới lời nói độc mồm độc miệng của Chu Tân.

Có điều Xuân Hoa không hề hay biết rằng Chu Tân không muốn A Hổ tham gia lễ cúng bái, và điều đó lại trùng hợp với ý định của chính A Hổ. Thực ra, anh đã định tìm cách từ chối, nhưng chưa kịp làm gì thì Chu Tân đã ra tay trước.

Vì vậy, vừa rồi anh mới tùy cơ ứng biến, cố tình khiêu khích Chu Tân, vì anh biết chắc hắn sẽ tìm mọi cách để ngăn cản anh xuất hiện tại buổi lễ. Tuy nhiên, cái giá phải trả lại lớn hơn dự tính, vết thương nặng hơn khiến sức khỏe anh suy yếu, mọi hoạt động cũng trở nên bất tiện. Dù vậy, xét cho cùng, việc ở lại sơn trại vẫn có lợi, giúp anh thực hiện kế hoạch tiếp theo thuận lợi hơn.

A Hổ ngẩng lên nhìn đồng hồ, lúc này vẫn còn sớm. Dì Sáu đang bận ở bếp chính để chuẩn bị cho lễ cúng sắp tới, nên sáng nay sẽ không quay về. Sau vài giây trầm ngâm, anh liếc nhìn Xuân Hoa và hỏi:  “Cô khóa cổng rồi chứ?”

Mặc dù Xuân Hoa không hiểu tại sao A Hổ lại muốn xác nhận lại việc này một lần nữa, nhưng cô vẫn gật đầu khẳng định: “Tôi khóa rồi.”

“Lại đây.” A Hổ ra lệnh, giọng trầm thấp. Ngay lúc đó, cơn đau từ vết thương của anh bỗng tái phát, khiến anh hít vào một hơi sâu, gương mặt nhăn lại.

Xuân Hoa nhanh chóng đi lại gần. Lúc này A Hổ lại nói tiếp: “Cô biết lái xe không?”

Càng nghe, Xuân Hoa càng cảm thấy thắc mắc. Đoán không chừng A Hổ lại đang có một kế hoạch mới nào đó muốn cô cùng tham gia nữa rồi.

Bọn họ đã cùng nhau hợp tác không ít lần, cho nên Xuân Hoa cũng không có ý định giấu diếm. Cô nhanh chóng gật đầu: “Biết.” Ánh mắt cô nhìn A Hổ chờ đợi những lời nói tiếp theo của anh.

A Hổ hỏi sâu thêm: “Cô mới học lái hay đã lái thành thạo rồi?”

Xuân Hoa ngẫm nghĩ một lát, sau đó đáp: “Kỹ thuật cũng không tệ.” Nói rồi cô nhớ đến mấy chiếc xe ở sơn trại rồi bổ sung: “Mấy loại xe ở đây tôi có thể lái.”

A Hổ thoáng bất ngờ. Những chiếc xe ở đây không dễ điều khiển, sự tự tin của Xuân Hoa khiến anh có chút nghi ngờ, nhưng anh không có thời gian truy hỏi thêm. Anh tin cô không nói dối.

Sau một thoáng suy nghĩ, anh đột ngột hỏi: “Cô có sợ chết không?”

Xuân Hoa cau mày, rõ ràng không ngờ đến câu hỏi này. Nhưng chỉ vài giây sau, cô thẳng thắn trả lời: “Sợ. Nhưng so với việc ở lại đây, liều mạng một lần cũng đáng.”

A Hổ khẽ nhếch môi, tỏ ra hài lòng với câu trả lời của Xuân Hoa. Đúng với tính cách của Xuân Hoa, mạnh mẽ, dám liều. Đó chính là những gì mà anh đang cần trong kế hoạch này. Dù vậy, quan trọng nhất vẫn là một cái đầu thông minh. Sau những lần hợp tác trước, anh thấy Xuân Hoa ít nhất cũng đáp ứng được tiêu chí của anh đó là vừa liều, vừa khôn ngoan.

A Hổ khẽ nghiêng đầu về phía Xuân Hoa, kéo cô lại gần, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn lại vài centimet. Làn hơi nóng của anh phả nhẹ lên tai cô, khiến Xuân Hoa có chút nhột nhạt và bất an. 

Ánh mắt A Hổ vẫn không rời khỏi cánh cửa, đầy cảnh giác. Mặc dù Xuân Hoa đã nói cô khóa cửa rồi, nhưng anh vẫn không yên tâm, như thể Chu Tân hay dì Sáu có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào và nghe thấy bọn họ trò chuyện.

Trước khi Xuân Hoa kịp phản ứng, giọng nói trầm khàn của A Hổ đã vang lên ngay bên tai, từng từ như châm ngòi cho bầu không khí căng thẳng. Một cảm giác hồi hộp lan khắp cơ thể cô, khiến cô vô thức siết chặt tay, toàn thân căng lên theo từng lời anh nói.

Cuối cùng, A Hổ nhìn thẳng vào mắt Xuân Hoa, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy thách thức: “Tôi đã nói xong rồi… Cô dám làm không?”

Xuân Hoa thở sâu, nhịp thở trở nên nặng nề. Lần này không giống như những lần trước, không phải chỉ là một thử thách nhỏ nữa, mà nó thật sự có liên quan đến an nguy của nhiều người. Đây là một trận chiến thực sự, nơi sinh tử chỉ cách nhau một bước. Cô nhìn A Hổ, ánh mắt nghiêm túc hỏi ngược lại anh: “Anh thực sự tin tưởng tôi sao?”

A Hổ không do dự, trả lời ngay lập tức: “Người có cùng mục tiêu sẽ cùng đi đến đích. Huống hồ, cô sống chết cũng muốn rời khỏi nơi này, phải không?” Cho nên những lần trước anh hợp tác với cô không chỉ có một mục đích duy nhất, mà là để chuẩn bị cho kế hoạch lớn lần này.

Câu trả lời dứt khoát của A Hổ khiến Xuân Hoa bất giác nở một nụ cười. Ánh mắt của cô thoáng qua sự tự tin khó che đậy: “Vậy thì tôi sẽ không để anh thất vọng.”

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh đêm tối mờ mịt ở biệt phủ ùa về trong trí nhớ cô. Hình dáng của người đàn ông lấp đất trong bóng tối đã khẳng định với cô rằng, cô và A Hổ có thể đứng cùng chiến tuyến. Nhưng nghĩ đến vết thương của anh, lòng cô lại thoáng phân vân. Cô khẽ hỏi: “Nhưng anh vẫn đang bị thương…”

A Hổ quan sát Xuân Hoa, cảm thấy cô có điều gì đó khác lạ. Giống như anh vừa nhìn thoáng qua thấy được phiên bản khác của cô vậy. Anh chớp mắt nhìn người trước mặt một lần nữa nhưng dường như mọi thứ đã khôi phục về trạng thái bình thường. Có lẽ anh nghĩ nhiều rồi. Cuối cùng anh gạc vấn đề đó sang một bên thản nhiên đáp: “Không chết được.”

Nhìn ngay khi thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt Xuân Hoa, A Hổ ho nhẹ, như muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng: “Không sao, vết thương thế này mới tránh được sự chú ý.”

Xuân Hoa chợt nhớ lại lúc Chu Tân xuất hiện, có điều gì đó lướt qua trong tâm trí cô. Một ý nghĩ lóe lên, cô kinh ngạc nhìn A Hổ: “Cho nên… anh cố tình thách thức Chu Tân?” Để cho hắn ta cố tình khiến cho vết thương của anh rách ra một lần nữa.

A Hổ cong môi cười khẽ, trong mắt hiện lên sự tán thưởng: “Xem như cô cũng thông minh.” Nói rồi anh thở dài, chân mày hơi cau lại: “Nhưng không ngờ hắn lại ác đến vậy.”

Xuân Hoa hừ lạnh, giọng đầy khinh bỉ: “Hắn chưa bóp chết anh là may rồi.”

A Hổ bình thản đáp: “Hắn chưa có gan đó.”

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, A Hổ không quên dặn dò: “Nhớ kỹ lời tôi dặn. Giữ vững tinh thần, đừng gây sự chú ý.”

Xuân Hoa biết sự nghiêm trọng của kế hoạch lần này, cho nên cô nhìn A Hổ nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhận lời nhất định sẽ làm tốt, anh yên tâm.”

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi

    • Website: https://byanhi.com/
    • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
    • Email: anhinovel@gmail.com





    • Chương Truyện