/

January 19, 2025

Chương 39. Từng Lớp Băng Gạc

Xuân Hoa ngồi bên giường, cơ thể rã rời, đôi mắt mệt mỏi khép hờ như sắp gục xuống. Nhưng ý chí trong cô vẫn gắng gượng giữ tỉnh táo, không cho phép bản thân lơ là dù chỉ một giây, vì A Hổ vẫn cần cô canh chừng.

Cô cố gắng đợi cho truyền dịch hết, sau đó nhẹ nhàng giúp A Hổ rút kim ra và khử trùng vết tiêm theo đúng lời dặn của bác sĩ. Khi mọi việc hoàn tất, cô thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt mỏi mệt nhìn A Hổ một lúc. Không còn sức lực, cô dần thiếp đi lúc nào không hay, cơ thể rệu rã vì đêm dài đã rút cạn toàn bộ sức lực của cô.

Sáng hôm sau, Xuân Hoa giật mình tỉnh giấc, cơn đau nhức lan khắp cơ thể do ngủ sai tư thế khiến cô ê ẩm. Tuy nhiên, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy sắc mặt A Hổ đã hồng hào hơn, không còn vẻ yếu ớt như đêm qua. Cô khẽ mỉm cười hài lòng vì công sức chăm sóc cả đêm của mình không uổng phí.

Xuân Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng rời phòng để đi tìm dì Sáu. Bước vào bếp, cô thấy bà ta đang cẩn thận nấu cháo. Dì Sáu dường như đã dậy từ sớm, chuẩn bị sẵn bữa ăn cho A Hổ.

“Để tôi phụ dì.” Xuân Hoa nói, nhưng dì Sáu lắc đầu, ánh mắt đầy lo lắng.

“Cô chăm sóc A Hổ cả đêm rồi, tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi.”

Xuân Hoa định từ chối, nhưng dì Sáu kiên quyết. “Nhìn cô kìa, mặt mày tái nhợt thế này không ổn đâu. Lát nữa tôi còn phải đi chợ, nên cô nghỉ đi. Khi nào tôi đi sẽ gọi cô dậy để tỉnh táo mà chăm sóc cậu ấy.”

Nghe dì Sáu nói vậy, Xuân Hoa mới cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến mạnh mẽ khiến cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Cô gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy tôi mượn phòng của dì nghỉ một lát.”

Dì Sáu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, cô cứ nghỉ đi.”

Sau khi Xuân Hoa rời đi, dì Sáu tiếp tục bận rộn trong bếp. Thực ra, bà ta chỉ viện cớ để cô nghỉ ngơi vì biết rằng cô đã kiệt sức sau một đêm chăm sóc A Hổ. Hôm qua, khi biết A Hổ bị thương nặng, dì Sáu đã xin nghỉ làm ở nhà bếp vài ngày để có thể ở lại phụ giúp.

Khi Xuân Hoa tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cô bước xuống bếp nhưng không thấy dì Sáu đâu, cô đoán bà ta đã đi chợ. Cô thầm nghĩ rõ ràng dì Sáu nói sẽ gọi cô dậy, vậy mà giờ lại đi luôn. 

Bất chợt, Xuân Hoa nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía phòng A Hổ. Tò mò, cô vội bước lên nhà trên. Cửa phòng A Hổ khép hờ, và âm thanh bên trong rõ hơn. Cô bước nhanh vào và nhìn thấy dì Sáu đang trò chuyện với A Hổ.

Ánh mắt Xuân Hoa sáng lên, đầy vui mừng nhìn người trên giường nói: “A Hổ, anh tỉnh rồi!”

A Hổ khẽ gật đầu, khóe môi cong nhẹ, nhìn cô dịu dàng: “Ừm. Cảm ơn hai người đã chăm sóc tôi.”

Dì Sáu nghe vậy liền chen vào, vui vẻ nói: “Tôi có làm gì đâu. Công lao là của Xuân Hoa cả đấy. Đêm qua cô ấy liều mình đi tìm bác sĩ, làm tôi hết hồn! May mắn là bác sĩ đồng ý đến và cậu cũng qua cơn sốt.” Dì Sáu càng kể càng hào hứng, chỉ thiếu điều khua tay múa chân để miêu tả lại chi tiết từng giây phút căng thẳng của đêm qua.

Dì Sáu nói một hồi rồi chợt quay sang nhìn Xuân Hoa, lúc này bà ta mới nhớ đến một vấn đề: “Cô dậy rồi thì tốt, nhà bếp vừa báo có việc gấp, tôi phải ra đó phụ giúp. Cô ở đây chăm sóc A Hổ nhé, đừng lo, tôi đã xin phép nhà bếp rồi.”

Xuân Hoa gật đầu, đáp: “Cảm ơn, dì cứ yên tâm đi đi.”

Dì Sáu không tám chuyện nữa, nhanh chóng rời nhà đi đến bếp chính ở sơn trại. Lúc này chỉ còn lại Xuân Hoa và A Hổ trong phòng. Bầu không khí đang vui vẻ đột nhiên trầm lắng, không khỏi khiến cho hai người có chút ngượng ngùng.

Xuân Hoa ngồi bên cạnh A Hổ, nghe anh khẽ rên nhẹ khi cử động. Cô lo lắng nhìn anh, không biết vết thương đã ổn chưa. A Hổ nhìn xuống băng gạc trên vai mình, ánh mắt trầm ngâm rồi cất lời: “Thay băng giúp tôi.”

Xuân Hoa hơi bất ngờ, chớp mắt vài lần trước khi nói: “Để tôi đi tìm bác sĩ, chuyện này tôi không dám…”

A Hổ cau mày, cắt ngang: “Cô nghĩ ông ta sẽ tiếp tục đến sao?” Bác sĩ đến trong đêm qua đoán không chừng là do bị dọa sợ. Nếu anh có mệnh hệ gì thì ông ta cũng không tránh khỏi liên quan cho nên mới bất chấp đi theo Xuân Hoa. Còn bây giờ muốn ông ta đích thân đến đây thì hoàn toàn không có khả năng, trừ khi đích thân anh đến nhờ. Nhưng vết thương này bây giờ đã ổn, cũng không cần làm phiền người khác.

Xuân Hoa do dự, giọng nói nhỏ lại: “Nhưng mà… tôi sợ không làm tốt.”

A Hổ thở ra một hơi, giọng cứng rắn nói: “Cô cứ thay băng cho tôi đi.” Nói rồi anh hướng mắt đến tủ gần đó rồi lại nhìn Xuân Hoa ra hiệu. 

Không cần nói tiếp Xuân Hoa cũng hiểu ý A Hổ muốn cô đi đến đó lấy băng gạc và hòm y tế. Nhưng chuyện này Xuân Hoa có phần thiếu tự tin, cô không phải không dám làm mà là sợ rằng kỹ thuật của cô không tốt chạm vào vết thương khiến A Hổ đau hơn. Cô nhìn A Hổ, hỏi lại một lần nữa: “Anh thật sự muốn tôi làm?”

A Hổ nhìn cô, ánh mắt kiên quyết, không cho cô cơ hội từ chối: “Phải, là cô. Lấy băng gạc đi.”

Không còn cách nào khác, Xuân Hoa đứng dậy, mở tủ và tìm băng gạc cùng dung dịch khử trùng. Trong lòng cô vừa lo lắng vừa áp lực, nhưng sự tin tưởng của A Hổ không cho cô đường lui. Cô bước đến bên giường, cố gắng giữ bình tĩnh cất lời: “Được rồi… Tôi sẽ làm.” Cô nói lời này cho A Hổ nghe và cũng để tự trấn an bản thân. Cùng lắm nếu cô làm không tốt thì người đau là A Hổ chứ không phải là cô.

Dù nghĩ vậy, nhưng khi gỡ lớp băng cũ, tay cô lại cẩn thận đến từng chi tiết. Cô len lén nhìn A Hổ, thấy gương mặt anh không có vẻ gì khó chịu mới dám tiếp tục.

A Hổ vẫn im lặng, ánh mắt không rời khỏi Xuân Hoa, lộ chút hài lòng khi thấy cô xử lý mọi việc khá khéo léo. Khi vết thương lộ ra, còn đỏ và sưng, Xuân Hoa không khỏi nhíu mày lo lắng.

“Sẽ hơi rát, anh chịu đựng một chút nhé.” Cô nói nhỏ.

A Hổ chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, ánh mắt vẫn kiên định. Xuân Hoa cẩn thận làm sạch vết thương, rồi thay băng mới một cách thuần thục. Sau đó cô nhìn lại một lần nữa đảm bảo mọi thử vẫn ổn mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn lên A Hổ nói: “Xong rồi.”

A Hổ nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không tệ.”

Xuân Hoa không nhìn A Hổ cũng không đáp lại. Cũng may thái độ của A Hổ lúc cô thay băng tương đối tốt, nếu không cô không ngại khiến anh ta đau đớn một chút.

Nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của Xuân Hoa và những món ăn bổ dưỡng mà dì Sáu chuẩn bị, A Hổ hồi phục rất nhanh. Không lâu sau, vết thương đã khép miệng, anh có thể tự do xuống giường và đi lại nhẹ nhàng. Những ngày này, Xuân Hoa luôn tự giác thay băng cho anh mà không cần nhắc nhở, kỹ thuật càng ngày càng thành thạo, khiến A Hổ vô cùng hài lòng.

Hôm nay, như thường lệ sau khi hít thở không khí trong lành ngoài sân vào sáng sớm, A Hổ trở lại phòng. Nhân lúc dì Sáu không có nhà, và sức khỏe của A Hổ đã cải thiện đáng kể, Xuân Hoa không thể ngăn những thắc mắc trong lòng muốn tìm lời giải đáp. Cô nhìn A Hổ, do dự hỏi về chuyện anh bị thương. Lúc cô ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện anh bị thương…”

A Hổ quay sang hỏi: “Như thế nào?”

Xuân Hoa cắn môi, tiếp tục: “Có phải do… Chu”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, A Hổ đột ngột siết chặt tay cô, đẩy cô sát vào tường. Trước khi cô có thể phản ứng, anh đã đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi cô, chặn mọi lời nói tiếp theo. 

Bởi vì bị tấn công bất ngờ khiến Xuân Hoa kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng cô muốn phản kháng nhưng lý trí nhanh chóng kéo cô lại thực tế khiến cánh tay muốn giơ lên lại rút về, vì cô không muốn vô tình chạm vào vết thương của A Hổ. Nếu như vậy sẽ bỏ công cô chăm sóc những ngày này. Cuối cùng, trong tình huống này cô chỉ có thể phản kháng bằng việc giãy giụa nhẹ nhàng và đôi mắt trừng lớn.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa mang theo chút giễu cợt: “Ồ, có vẻ tôi đến không đúng lúc rồi.”

A Hổ từ từ buông Xuân Hoa ra, khóe môi cong lên, quay sang nhìn người mới bước vào mở lời chào: “Cậu chủ.”

Chu Tân bước vào phòng một cách tự nhiên, thoải mái như thể đây là nhà mình, chẳng hề tỏ ra ngại ngùng. Ánh mắt hắn đầy khiêu khích khi nhìn thẳng vào A Hổ, giọng nói mỉa mai: “Trông anh khỏe đấy, còn đủ sức làm mấy chuyện này từ sáng sớm cơ mà.”

A Hổ cố giữ bình tĩnh, ho nhẹ đáp lại: “Để cậu chủ chê cười rồi.”

Chu Tân tiến gần, đứng đối diện A Hổ rồi nhướng mày hỏi: “Vết thương của anh hồi phục tốt chứ?”

A Hổ chạm nhẹ vào vai, trả lời điềm đạm: “Cảm ơn cậu chủ đã quan tâm, tôi hồi phục khá tốt.” Anh cố ý cử động vai rồi mỉm cười để chứng minh cho Chu Tân thấy lời anh nói hoàn toàn là sự thật.

Nhưng Chu Tân chỉ cười mỉa mai, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào vết thương vẫn còn băng bó nổi bật nơi bờ vai của A Hổ đáp: “Vậy để tôi xem thử anh hồi phục tốt đến mức nào.” Nói rồi, hắn bất ngờ chạm vào vai A Hổ, ban đầu là cái chạm nhẹ nhưng ngay sau đó lại ấn mạnh xuống một cách bất ngờ, ánh mắt đầy thách thức nhìn A Hổ, rõ ràng không cho người ta bất kỳ cơ hội nào phòng bị. 

A Hổ cắn răng chịu đựng không hé răng một lời, nhưng rõ ràng cơn đau ngày một tăng khiến anh phải cau mày. Xuân Hoa đứng bên cạnh lo lắng không kiềm được mà lên tiếng: “Anh!”

A Hổ lập tức ngăn cô lại, giọng trầm nhưng chắc nịch: “Cậu chủ đến đây, tôi chưa kịp tiếp đón, thật là thất lễ. Xuân Hoa, cô còn đứng đó làm gì, mau đi rót nước cho cậu chủ.”

Chu Tân nhìn biểu hiện của A Hổ với vẻ đắc ý, cuối cùng buông tay ra. Vì dùng lực ấn, tay hắn có chút hơi co cắng. Nhưng nhìn vết băng gạc thấm máu mới chảy ra từ vết thương, hắn lại cười thỏa mãn: “Không cần đâu.” Rồi hắn liếc mắt qua A Hổ nói bằng giọng lạnh lùng: “Xem ra anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”

Chu Tân thở dài, giả vờ tiếc nuối: “Tôi đến đây thăm anh thay cho cha tôi. Đúng rồi, ông ấy bảo nếu anh chưa khỏe, hai ngày tới không cần đến gặp.” Hắn vỗ vai A Hổ một cách giả tạo: “Nhớ chú ý nghỉ ngơi. Đừng để vết thương rách ra nữa, đau lắm đấy.” Hắn cong môi rồi dứt khoát thu tay về nói tiếp: “Tôi đi đây, không cần tiễn.”

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện