Từ khi cô gái tên Khả Trân rời khỏi, Kỳ Vân không thể nào tập trung làm việc được nữa. Bên tai luôn văng vẳng những câu nói của Khả Trân lúc đó không cách nào xua tan được.
Cô ngồi bất động một chỗ, trong lòng không ngừng suy nghĩ về Khả Trân. Lúc này cô chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục làm báo cáo nữa, chỉ mong thầy Trần về sớm một chút để cô có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng đáng tiếc ôm bụng đói đợi cả buổi chiều vẫn không thấy người nào đó quay lại. Hỏi ra mới biết Trần Kha Nghị có việc bận nên đã đi trước rồi. Vậy mà cũng không thèm báo cho cô một tiếng. Có lẽ nào đi gặp Khả Trân rồi không? Nghĩ đến đây cô liền thấy trong lòng vô cùng khổ sở.
Kỳ Vân bị chuyện này hành hạ cả buổi chiều. Không những vậy, cho đến tận khi đi ngủ thì câu nói “cục cưng” kia vẫn như được ghi âm lại rồi phát ra trong đầu cô không ngừng. Cho dù cô cố gắng không nghĩ đến nhưng không làm sao loại bỏ nó ra khỏi đầu được.
Cứ như thế, Kỳ Vân khó ngủ cả đêm. Cô cứ lăn lộn trên giường đến khi mặt trời bắt đầu nhô cao. Nghe tiếng gà gáy, cô nhìn lên trần nhà thở dài. Dù có nằm nữa vẫn không thể ngủ tiếp, đã vậy thì đành dứt khoát thức dậy luôn cho xong.
Ngay lúc này cô rất muốn chạy ngay đến nhà thầy Trần hỏi rằng: “Cô gái tên Khả Trân kia là người yêu của thầy sao?”
Nhưng nếu thầy Trần gật đầu nói: “Phải!” Thì cô phải làm sao đây? Cô không có can đảm nghe đáp án đó, nhưng không nghe được thì càng khó chịu mãi không thoát ra được. Nội tâm của cô vô cùng dằn xé. Nhưng suy cho cùng nếu đến nhà thầy Trần rồi thì cô lấy tư cách gì để chất vấn người ta đây?
Rõ ràng quan hệ giữa cô và anh chỉ dừng lại ở mức thầy trò. Dù cô cố gắng đến cấp mấy cũng chẳng thể nào tiến thêm một bước nữa.
Trong đầu của Kỳ Vân bây giờ là một mớ hỗn độn. Kết quả ngày hôm nay cô ôm cặp mắt gấu mèo đến trường. Cô nằm gục xuống bàn ngáp lên ngáp xuống, nước mắt không ngừng chảy trông vô cùng chật vật.
Lúc đi trên hành lang, cô gặp mấy người bạn, họ còn tưởng cô liều mạng làm báo cáo đến nỗi thân tàn ma dại. Vì thế họ liền tỏ ra đồng cảm sâu sắc, không ngừng khích lệ tinh thần cho cô. Nhưng có ai hiểu rằng nguyên nhân thật sự chính là do thầy Trần nào đó hại cô thê thảm đến mức này.
Khác hẳn với Kỳ Vân, Trần Kha Nghị vừa tập thể dục xong, tinh thần của anh vô cùng phấn chấn nâng bước thong thả đi vào văn phòng. Nhìn thấy Kỳ Vân uể oải nằm dài trên bàn anh nhíu mày, lại làm sao nữa đây? Chẳng lẽ vẫn còn bệnh chưa khỏi?
“Hôm nay sắc mặt em vẫn không tốt.” Trần Kha Nghị nhận xét một câu, trong lúc đó không ngừng đánh giá. Nếu Kỳ Vân thật sự mệt quá anh sẽ cưỡng ép cô về nhà nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức.
Bị nhắc đến bất ngờ, Kỳ Vân càng thêm bực bội. Từ trước đến nay, thầy Trần có bao giờ thực sự để tâm đến cô đâu? Lúc nào cũng lạnh nhạt, xa cách, như thể cô chẳng hề tồn tại. Vậy mà dạo gần đây lại đặc biệt quan tâm, nhưng cũng chỉ dừng lại ở một câu lặp đi lặp lại: “Sắc mặt em không tốt.” Hôm qua cô đã nghe rồi, hôm nay lại nghe nữa. Đúng là cứng nhắc, khô khan, chẳng có chút đổi mới nào cả.
Nhưng nguyên nhân dẫn đến sự mệt mỏi trên gương mặt của cô cả hai lần đều do thầy Trần. Đặc biệt lần này, còn có thêm một cô gái vô cùng thân thiết với anh góp phần “tàn phá” tâm trạng cô. Rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì mà phải chịu cảnh này chứ?
Cô chỉ là yêu đơn phương thôi mà. Cứ tưởng có thể giấu nhẹm đi, không ai biết, không ai hay. Vậy mà càng trốn tránh, cô lại càng bị cuốn vào, đau lòng không lối thoát.
Kỳ Vân thản nhiên phớt lờ câu hỏi của Trần Kha Nghị, chẳng buồn đáp lại. Dù không nhìn anh, nhưng giọng nói của cô lại tràn đầy ấm ức: “Hôm qua có cục cưng của thầy đến tìm.”
Cô dùng âm điệu cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng sức công phá lại không hề nhỏ.
Trần Kha Nghị trong khi đợi Kỳ Vân trả lời, anh đã yên ổn ngồi vào ghế, theo thói quen nhấp một ngụm trà, nhưng vì câu nói của Kỳ Vân mà toàn bộ nước trong miệng bị anh phun ra hết, còn bị sặc ho không ngừng.
Nếu là ngày thường, thấy anh như vậy, cô nhất định sẽ chạy lại vỗ lưng giúp đỡ. Nhưng hôm nay thì khác. Kỳ Vân chỉ ngồi im, khoanh tay nhìn anh chật vật ho đến đỏ cả mặt, trong lòng hả hê vô cùng. Đáng đời!
Coi như nhìn thấy cảnh tượng này bù lại cả đêm hôm qua cô mất ngủ. Có qua có lại, cũng không có gì thiệt thòi cho lắm.
Trần Kha Nghị vừa ho vừa hướng mắt nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng cô là nguyên nhân khiến anh bị sặc vậy mà trông cô lại vô cùng bình thản, dường như còn có phần hả hê nữa. Anh rất muốn hỏi rốt cuộc anh đã đắc tội gì với cô, nhưng lại chẳng thể mở lời, chỉ có thể che miệng ho một lúc mới dừng lại.
Hình tượng tao nhã của anh bị cô gái này trong một câu nói phá hoại rồi. Lần sau nhất định phải cẩn trọng. May mắn nơi này không có người ngoài, nếu không anh nhất định sẽ tính sổ với cô rõ ràng.
“Cục cưng” gì chứ, anh còn chưa kết hôn lấy đâu ra cục cưng đến tìm. Mà ánh mắt của Kỳ Vân nhìn anh có bao nhiêu là hận ý trong đó. Anh đâu có chọc giận đến cô. Càng ngày càng lớn mật.
Giọng anh trầm hẳn đi, không vui nhìn cô: “Nói rõ cho tôi.”
Kỳ Vân nhân lúc Trần Kha Nghị không để ý bĩu môi. Thầy ấy nghiêm túc cái gì chứ. Sao lúc ho không nghiêm túc đi.
Dù không tình nguyện, Kỳ Vân vẫn mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt như thể đang kể lại một câu chuyện chẳng liên quan đến mình.
“Hôm qua có một chị gái đến tìm thầy. Chị ấy đợi một lúc không gặp được nên đã rời đi. Nhưng trước khi đi còn đặc biệt dặn em chuyển lời: ‘Nói với anh Kha Nghị có cục cưng của anh ấy đến tìm.’”
Cô lặp lại nguyên văn từng chữ, không sai một từ, thậm chí còn cố tình nhấn nhá, làm cho câu nói vốn đã “đặc sắc” càng thêm phần chói tai.
Trần Kha Nghị im lặng lắng nghe, ánh mắt bình tĩnh không dao động, chỉ đợi cô nói xong rồi chậm rãi hỏi vào trọng tâm: “Cô ấy tên gì?”
Không để tâm đến phản ứng của anh, Kỳ Vân lạnh nhạt đáp: “Khả Trân. Còn nói thầy chỉ thích gọi chị ấy là Trân Trân.”
“Khả Trân, còn nói thầy chỉ thích gọi chỉ ấy bằng Trân Trân.” Nghe đến cái tên này trong lòng cô liền khó chịu.
Vừa thốt ra cái tên này, lòng cô đã cảm thấy khó chịu. Không biết khi thầy Trần dịu dàng gọi “Trân Trân” hay thân mật hơn là “Trân Trân của anh”, vẻ mặt anh sẽ trông thế nào nhỉ?
Khóe môi Trần Kha Nghị giật giật. Đến lúc này, anh cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô gái nhỏ này lại bực bội như vậy.
Trân Trân, cô em gái này của anh xưa nay vốn thích trêu chọc người khác. Hôm qua chắc chắn thấy Kỳ Vân thú vị nên mới cố tình chọc ghẹo cô. Nếu anh đoán không sai thì Kỳ Vân bị đã kích không ít, xem ra đã bị Trân Trân hạ gục hoàn toàn nên mới có bộ dạng tức giận như bây giờ.
Không nói thêm lời nào, Trần Kha Nghị nhanh chóng lấy điện thoại, sải bước ra hành lang. Anh phải gọi ngay cho Trân Trân trước khi em gái lắm chiêu này moi được thông tin gì đó từ Kỳ Vân rồi mách lại với mẹ anh. Đến lúc đó, người chịu trận chắc chắn là anh.
Chuyện này còn chưa làm anh khó chịu, vậy mà cô đã tức giận đến mức này rồi. Không biết tương lai cô có đủ kiên nhẫn đối diện với những chuyện khác không.
Kỳ Vân há miệng muốn nói tiếp, lại thấy Trần Kha Nghị cầm điện thoại lướt nhanh qua như một cơn gió. Nghe tin người đẹp đến thăm thì trở nên gấp gáp vậy sao? Biết vậy cô không thèm nói ra đâu.
Tại nhà họ Trần, Khả Trân lăn lộn trên giường gần sáng mới chợp mắt được. Cô đang mơ màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô lấy gối che mặt lại tiếp tục ngủ. Nhưng tiếng chuông ấy vẫn dai như đỉa kiên nhẫn vang lên theo nhịp.
Khả Trân đầu tóc bù xù ngồi bật dậy, mắt vẫn còn nhắm mò tìm điện thoại.
Giọng nói còn ngái ngủ cô không nhìn tên người gọi mà nói: “Sáng sớm đã làm phiền người khác có lịch sự không?”
“Đi gây chuyện cho người khác có lịch sự không?” Trần Kha Nghị không chịu thua mà hỏi ngược lại.
Trân Trân hoàn toàn tỉnh ngủ. Là anh Kha Nghị.
Đúng là làm chuyện xấu sẽ không được yên ổn. Nhưng chuyện cô làm đâu có xấu. Tại sao lại canh đúng lúc này mà phá giấc ngủ của cô.
Giọng nói còn lẫn chút ngái ngủ, Khả Trân nhỏ giọng, cố tình bày ra vẻ mặt ngây thơ nhất có thể, đáp lời bằng giọng ngọt lịm: “Là anh sao? Em gái của anh đã về rồi đây!”
Trần Kha Nghị nhíu mày, không bị giọng nói này dụ dỗ mà hỏi vào trọng tâm để xác nhận lại một lần nữa: “Em đến trường đại học A?”
Khả Trân chớp mắt, vui vẻ đáp: “Đúng vậy! Người ta muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”
Trần Kha Nghị khẽ hừ lạnh, khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm, gằn từng chữ: “Rất bất ngờ đó, cục cưng của anh.”
Trân Trân “…” À cuối cùng là muốn chất vấn vấn đề này.
Cô bĩu môi, giọng điệu nũng nịu: “Thì em nói đúng mà, chẳng lẽ em không phải cục cưng của anh sao?” Sau đó còn cười lớn, đầy hả hê: “Không phải cô gái của anh đang giận dỗi rồi chứ? Hai người đang cãi nhau à?”
Nghe giọng điệu trêu chọc của cô em gái, Trần Kha Nghị siết nhẹ điện thoại trên tay, lạnh giọng cảnh cáo: “Tốt nhất đừng có gây chuyện cho anh.”
Khả Trân nghiêm túc hẳn lên: “Anh trai à, em biết anh đang theo đuổi cô gái kia mà. Chẳng qua em chỉ thêm chút gia vị vào chuyện tình cảm của hai người thôi.” Nói xong cô âm âm thầm cười trộm.
Trần Kha Nghị im lặng không phản đối. Như vậy đã ngầm thừa nhận. Khả Trân nhếch môi, cô đoán không sai mà.
“Lần sau đừng gây thêm phiền phức cho anh, nếu không…” Giọng nói của Trần Kha Nghị thấp xuống, đầy uy hiếp.
Khả Trân lập tức dựng thẳng sống lưng, không muốn nghe tiếp vế sau, chắc chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp. Cô liền vội cắt ngang: “Em biết rồi!”
Nhưng Trần Kha Nghị vẫn chưa buông tha, tiếp tục dặn dò: “Còn nữa, không được nói chuyện này với mẹ. Nếu để mẹ biết, em chuẩn bị cuốn gói ra nước ngoài là vừa.”
Mẹ anh mà biết chuyện này chắc chắn sẽ đến làm loạn lên. Lần trước nhìn bà đã sốt ruột như vậy rồi. Cho nên anh phải đi trước một bước ngăn chuyện đó xảy ra, tránh làm hỏng chuyện của anh.
Khả Trân mím môi, nói không nên lời. Anh trai yêu dấu của cô giờ mới dặn có phải hơi trễ không?
Hôm qua cô đã cùng mẹ vạch xong kế hoạch tác chiến rồi. Lát nữa cô còn phải xuống nhắc mẹ lần nữa, tuyệt đối không được manh động. Nếu không, vừa mới về nhà đã lại phải xách vali đi tiếp. Cô còn chưa ăn cơm nhà đủ đâu. Bởi vì cô biết anh trai của cô nói được làm được, tuyệt đối không nể tình anh em.
Đáng sợ quá! Mới sáng sớm mà trái tim yếu đuối của cô chịu đả kích rồi.
Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn có chút lương tâm nhắc nhở anh trai: “Để Kỳ Vân hiểu lầm thì không tốt đâu. Mau đi giải thích đi, con gái không thích người mình yêu gọi người khác là ‘cục cưng’ đâu.”
Trần Kha Nghị nhíu mày, giọng trầm thấp trách móc: “Còn không phải tại em sao? Nhớ kỹ những gì anh dặn.” Nói rồi lập tức cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Trần Kha Nghị thở dài một hơi. Em gái của anh cũng thật là đùa hơi quá tay. Nhưng khi anh nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi của Kỳ Vân, trong lòng bỗng thấy buồn cười. Cô để ý đến hai chữ “cục cưng” như vậy, chẳng phải là đang quan tâm anh sao? Biểu hiện ghen tuông này trông cũng thật đáng yêu.
Tâm tình thoáng chốc tốt lên, anh hít sâu một hơi, xoay người bước về phía văn phòng. Nghe lời Khả Trân, anh phải đi giải thích rõ ràng với cô gái nhỏ kia hiểu rõ rằng Trân Trân không phải người yêu của anh.
Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi
- Website: https://byanhi.com/
- Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
- Email: anhinovel@gmail.com