/

October 27, 2024

Chương 9. Mối quan hệ gì?

Tranh Hi được đưa vào phòng X-quang để chụp hình và thực hiện hàng loạt kiểm tra nhằm xác định mức độ tổn thương và phương án điều trị phù hợp. Bên ngoài phòng bệnh, Lục Đông Quân lo lắng đi đi lại lại, ánh mắt anh liên tục nhìn về phía cửa phòng. Anh sốt ruột tự hỏi sao đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy ai ra. Liệu bác sĩ ở đây có phải làm việc quá chậm chạp không?

Phải mất gần mười lăm phút chờ đợi, cuối cùng Lục Đông Quân mới được thông báo rằng mọi thứ đều ổn. Tranh Hi chỉ bị trật chân và cần phải bó bột. Nhìn chân cô được bọc trong lớp thạch cao dày cộm, trông như một chiếc bánh chưng, anh không khỏi cảm thấy đau lòng.

Trong phòng bệnh, Tranh Hi nằm đợi Lục Đông Quân. Ngoài việc bị xây xát nhẹ và phải bó bột cổ chân, mọi thứ khác đều ổn. Dù vậy, Lục Đông Quân vẫn làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, ép cô phải đi chụp hình và kiểm tra. Cô thấy mọi thứ thật lãng phí thời gian và chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Cái mùi bệnh viện này cô chịu không nổi.

Lục Đông Quân sau khi lo xong một số thủ tục, anh nhanh chóng có mặt ở phòng bệnh. Anh đi đến nhìn Tranh Hi, hai tay đút túi quần, cả người dựa vào tường, bộ dạng vô cùng thong thả. Câu đầu tiên anh mở miệng là: “Mọi thứ không có gì bất thường.”

Tranh Hi thở dài: “Tôi nói rồi, mà anh không chịu tin, thật phiền phức!” Người khác nhìn vào chắc còn tưởng cô bị gì rất nghiêm trọng, ngồi trên xe lăn bị đẩy đi vào đủ phòng kiểm tra.

Mà không phải nhờ ơn của người đàn ông này cô mới ra nông nỗi này sao?

“Tôi chỉ muốn xác nhận cho an toàn.” Lục Đông Quân ngừng lại giây lát sau đó nói tiếp: “Lỡ sau này cô nổi hứng lên nói ngoài bị trật chân ra do tôi kéo cô quá nhanh ra, cô còn bị nội thương, lúc đó người có tiền như tôi đây lại bị cô bắt bồi thường cho phá sản.”

Tranh Hi: “…” Giờ nghe lời anh ta nói cô mới bị nội thương đây.

Lục Đông Quân tiến tới gần Tranh Hi, anh kéo ghế ra ngồi xuống, vắt chéo chân, tư thế vô cùng thoải mái, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Tranh Hi không rời như cô là sinh vật lạ.

Vì lo cô bị thương nên anh mới tạm thời quên đi tức giận, bây giờ xác nhận cô an toàn có phải đã đến lúc anh nên trừng phạt cô gái này vì đã làm anh lo lắng đến cuống cuồng lên mà dừng luôn cuộc họp quan trọng chạy đi tìm cô hay không?

Tranh Hi bắt gặp ánh mắt như tia hồng ngoại quét hết người cô của Lục Đông Quân, toàn thân như thể bị người ta nhìn thấy sạch sẽ khiến cô nhíu mày khó chịu: “Anh chưa thấy người bị thương bao giờ à?” Cô còn chưa trách anh ta, mà xem ra cái tên này cũng không nhận ra bản thân có lỗi gì.

Lục Đông Quân nhếch môi khinh thường người con gái trước mặt. Đối với anh thì lúc nào cũng xù lông, vậy mà chỉ vì một chuyện cỏn con lại trở nên khóc lóc thương tâm như vậy. Anh phun ra mấy chữ đầy châm chọc: “Người bị thương đã thấy qua, còn dáng vẻ người bị thất tình đến điên loạn thì đây là lần đầu.”

Tranh Hi chỉ tay vào mình bày ra bộ mặt khó hiểu, cái gì mà “thất tình” cái gì mà “điên loạn” có anh ta mới điên thì có.

“Là anh đang nói tôi sao?” Cô lấy tay chỉ vào mình, ánh mắt nhìn xung quanh, nơi đây chỉ có cô với anh ta mà thôi.

“Không phải cô thấy tên Minh Trọng kia bắt cá hai tay, hôm qua tỏ tình với cô, hôm nay lại cầu hôn người khác, cho nên bộ dạng cô mới ngẩn ngơ và giờ thành ra thế này đây sao?” Anh chẳng muốn nhắc đến tên của cái gã sở khanh khốn khiếp đó một chút nào.

“Phì…” Bất ngờ Tranh Hi che miệng cười lớn, bây giờ cô đã thông suốt Lục Đông Quân đang nói đến vấn đề gì rồi.

“Anh nói tôi và Minh Trọng là người yêu sao? Tranh Hi tôi đây không phải là loại người cướp yêu của bạn.” Nói đến đây cô lại suy nghĩ đến một vấn đề khác: “Sao anh biết Minh Trọng cầu hôn tôi? không phải anh theo dõi tôi đó chứ?” Tranh Hi nhìn Lục Đông Quân với ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Không thèm để ý đến mấy câu suy đoán lung tung của cô. Anh chỉ tập trung vào một vấn đề mấu chốt: “Vậy quan hệ của cô với tên đó là gì?”

Mục đích ban đầu của Lục Đông Quân là cử người theo dõi để bảo đảm an toàn cho Tranh Hi, việc gặp Minh Trọng là việc phát sinh sau này. Cho nên lúc đó anh không điều tra cụ thể về các mối quan hệ giữa cô và Minh Trọng. Chỉ chú ý đến các việc phát sinh sau đó.

Hiện tại muốn nắm hết lai lịch, mối quan hệ của cô và Minh Trọng dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên anh muốn chính miệng cô kể cho anh nghe mối quan hệ của bọn họ là gì. Nói chính xác hơn anh muốn cô khẳng định cô không phải là người yêu của Minh Trọng.

“Anh là gì mà tôi phải kể với anh?”

“Tôi là chủ nợ và là ông chủ của cô.” Lục Đông Quân không nhanh không chậm mà mở miệng hăm doạ Tranh Hi.

Tranh Hi âm thầm bĩu môi. Dù sao cô với Minh Trọng cũng không làm việc gì trái đạo lý, kể cũng không sao. Nhưng mà cô thật sự rất ghét cái thái độ ra lệnh của Lục Đông Quân. Nể tình anh ta đã lo lắng chở cô đi bệnh viện cho nên cô không thèm chấp nhất vậy.

Tranh Hi nhớ lại.

Lần đầu gặp Minh Trọng chính xác là khoảng hơn ba năm trước, khi cô và Mạch Tuyết chân ướt chân ráo rời miền quê lên thành phố nhập học.

Tận dụng những đồ dùng ở nhà có sẵn đem theo để giảm bớt chi phí, cộng thêm chiếc vali nhét đầy quần áo, sau khi xuống tàu cả hai vất vả di chuyển với đống đồ cồng kềnh. Để tiết kiệm tiền, Tranh Hi và Mạch Tuyết quyết định không thuê taxi như người nhà đã dặn dò mà kéo đống đồ đi về hướng trạm xe buýt. Trạm xe cách một đoạn khá xa, vừa đi Tranh Hi vừa nghiên cứu bản đồ, còn Mạch Tuyết vì say xe nên đi phía sau.

“Tranh Hi đợi tớ với. Tớ lại bắt đầu buồn nôn rồi. Còn chóng mặt nữa!” Mạch Tuyết vừa thở vừa nói, đầu óc cô cứ lâng lâng vô cùng khó chịu.

Tranh Hi dừng lại để cho Mạch Tuyết đứng nghỉ ngơi một lúc sau đó cô thúc giục: “Trời sắp tối rồi cậu mau lên, giữ đồ cho chắc vào.” Nghe nói buổi tối xe buýt không có hoạt động. Bọn họ phải tranh thủ thời gian mới kịp chuyến xe cuối cùng.

Đường xá vào dịp khai giảng rất đông, các sinh viên ở khắp các tỉnh thành đổ về thành phố, trên đường người xách vali người đeo ba lô dường như chiếm hết cả phần đường dành cho người đi bộ. Tranh Hi và Mạch Tuyết khó khăn chen qua đám đông, từ xa đã thấy chuyến xe buýt sắp tới gần, cả hai tỏ ra phấn khởi giục nhau chạy nhanh đón đầu chiếc xe.

Bỗng nhiên từ đâu một lực thật mạnh từ phía sau tác động đến làm Mạch Tuyết chỉ kịp la lên một tiếng đã té xuống mặt đường, chiếc túi xách cô ôm chặt trong người cũng không cánh mà bay theo cái gã che kín mặt xô té cô. Tất cả tài sản dành dụm của Mạch Tuyết đều nằm trong chiếc túi đó.

“Cướp… Ăn cướp! Đồ của tôi!” Mạch Tuyết sau khi không thấy túi xách của mình đâu nữa, ánh mắt ngơ ngác một lúc. Đến khi phản ứng lại đã dùng hết sức bình sinh hét lớn để nhờ sự hỗ trợ của mọi người xung quanh.

Tranh Hi khi quay lại thấy một gã đang ôm túi chạy, cô vội đuổi theo tên cướp. Trong túi không chỉ có tài sản của Mạch Tuyết mà còn có ít tiền của cô nữa, cho nên có phải liều mạng đuổi theo cô cũng phải làm. Nhưng Tranh Hi là con gái, lại mệt mỏi sau một chặng đường dài không thể nào nhanh bằng tên cướp. Chỉ còn cách cố gắng không để mất dấu, vừa chạy vừa truy hô mọi người. Mạch Tuyết ôm đống đồ của hai người cũng ráng sức chạy về phía Tranh Hi.

Từ phía sau, có một thanh niên chạy vụt qua phía Tranh Hi và Mạch Tuyết, ngoáy đầu nhìn hai cô gái: “Tôi sẽ giúp hai cô lấy lại đồ!” Vừa dứt lời, người thanh niên tăng tốc chạy về phía tên cướp. Tranh Hi chạy được một đoạn đã thấm mệt, đành buông xuôi, chỉ còn cách gửi gắm hết hy vọng vào người vừa rồi đã nói giúp đỡ.

Khoảng mười lăm phút sau người thanh niên quay lại, mặt anh ta có vài vết bầm, trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống, cánh tay cũng đang chảy máu. Anh ta đưa chiếc túi về phía Mạch Tuyết, nét mặt chất phát nở một nụ cười thật tươi: “Trả lại túi cho cô.”

Mạch Tuyết mừng đến rơi nước mắt, nhận lấy chiếc túi từ tay anh ta: “Cảm ơn anh nhiều lắm!” Ngoài lời cảm ơn cô không biết dùng từ nào để thể hiện sự cảm khích của mình nữa.

Người thanh niên lấy tay gãi đầu, được cô gái trẻ tỏ ra hâm mộ khiến anh ngượng ngùng: “Việc nhỏ thôi mà!”

“Anh tên gì, không biết phải hậu tạ anh như thế nào?”

Bây giờ có thời gian quan sát, Mạch Tuyết mới để ý người giúp đỡ hai cô không những tốt bụng mà dáng dấp cũng rất đẹp trai.

Tuy không phải có khuôn mặt hớp hồn như soái ca nhưng cũng rất có nét, sống mũi cao, lông mày rậm, đặt biệt là khi anh ta cười, nụ cười rất dễ gây thiện cảm và ấn tượng đối với người đối diện. Đoán chừng chiều cao cũng phải mét tám, thân hình tập thể hình càng làm anh ta nổi bật trước đám đông. Thêm việc giúp đỡ người khác một cách tự nguyện, Mạch Tuyết cảm thấy trong lòng dường như có chút rung động.

“Tôi tên là Minh Trọng. Còn hai em chắc là sinh viên phải không? Việc hậu tạ không cần, chi bằng mời tôi một bữa cơm là được rồi.” Minh Trọng giơ tay về phía hai cô làm động tác muốn bắt tay làm quen.

Giữa thành phố phồn hoa lắm những toan tính lừa lọc, gặp được người tốt như Minh Trọng không phải dễ dàng. Tất cả đều do duyên số.

Tranh Hi và Mạch Tuyết lần đầu gặp Minh Trọng như thế, sau đó để cảm ơn cả hai mời Minh Trọng về nhà dùng cơm, từ đó mối quan hệ của ba người dần trở nên thân thiết, cũng được coi là bạn bè. Minh Trọng giúp đỡ hai cô rất nhiều trong việc hoà nhập với cuộc sống thành thị. Cần làm việc gì, những gì cần lưu ý anh đều rất nhiệt tình chỉ dẫn.

“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!” Chính là nói về mối quan hệ giữa Mạch Tuyết và Minh Trọng. Đối với Mạch Tuyết Minh Trọng chính là anh hùng trong tim cô ấy. Dần đà tiếp xúc lâu ngày Mạch Tuyết và Minh Trọng phát sinh tình cảm nam nữ lúc nào chẳng hay.

Minh Trọng là người đàn ông tốt, rất yêu thương Mạch Tuyết, nhìn lần đầu tiên gặp Minh Trọng Tranh Hi cũng biết anh ấy tốt như thế nào rồi. Tranh Hi rất mừng vì người bạn thân của mình tìm được một người đáng tin cậy để gửi gắm. Vì vậy khi Minh Trọng nhờ cô giúp đỡ chuẩn bị cầu hôn Mạch Tuyết cô rất sẵn sàng, lập tức gật đầu đồng ý. Cũng chính là vì muốn làm một chuyện gì đó cảm ơn những gì Minh Trọng đã làm. Ngày hôm đó cô thật sự cảm động trước màn cầu hôn của Minh Trọng. Và cô tin chắc rằng Mạch Tuyết sẽ là một cô gái hạnh phúc.

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi






Chương Truyện



Go to Top