/

October 27, 2024

Chương 5. Tiếp tục gặp nhau

Sau lần tình cờ thấy Tranh Hi gặp Minh Trọng bị anh bắt gặp, trừ những lúc cô ở bên anh còn lại anh đều cho người theo dõi. Anh không chỉ muốn biết tình cảm của cô và tên Minh Trọng kia tiến triển đến mức nào mà anh còn muốn biết thêm về cuộc sống của cô, chẳng hạn như lúc này cô đang làm gì, ở đâu anh sẽ lập tức có được câu trả lời.

Có thể nói anh bị ám ảnh bởi sự kiểm soát và chiếm hữu, vì chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt anh dù chỉ một giây cũng khiến anh không yên lòng.

Gần đây, Tranh Hi dường như ngoan ngoãn hơn, và quan trọng nhất là không còn gặp gỡ Minh Trọng, điều này làm Lục Đông Quân cảm thấy hài lòng. Dường như mọi lo lắng của anh đã không cần thiết, và con đường đến trái tim cô đang dần được mở ra. Thái độ của Tranh Hi đối với anh không còn chống đối nữa, mọi thứ đang đi đúng hướng mà anh mong muốn.

Tuy nhiên, niềm vui của Lục Đông Quân không kéo dài được bao lâu. Hôm nay, Minh Trọng lại hẹn Tranh Hi ra quán cà phê gần trường học để gặp mặt. Vì trùng với thời gian rảnh, Tranh Hi vui vẻ nhận lời. Vừa ra khỏi trường, cô đã nhanh chóng đến địa điểm đã hẹn.

Quán cà phê vào buổi chiều cũng không đông khách lắm. Nơi đây được thiết kế thành từng gian riêng biệt, có vách ngăn, rất phù hợp với những người thích yên tĩnh, hoặc muốn nói chuyện riêng tư mà không sợ bị người khác làm phiền. Nói chính xác hơn là rất lý tưởng cho việc hẹn hò.

Bước vào quán, Tranh Hi đảo mắt tìm kiếm Minh Trọng, anh ngồi một bàn ở dãy cuối cùng, khuất trong một góc. Bắt gặp Tranh Hi anh liền giơ tay lên gọi cô. Tranh Hi bước nhanh đến, rất tự nhiên ngồi xuống chào hỏi: “Anh đợi em lâu không?”

Minh Trọng cười đáp: “Không anh mới đến thôi, làm phiền em rồi.”

Sau đó Minh Trọng giơ tay gọi phục vụ, sau khi Tranh Hi chọn được thức uống, phục phụ cũng rời đi chuẩn bị, cô nhấp một ngụm nước lọc cho thấm giọng rồi ngước mắt lên nhìn Minh Trọng: “Anh có chuyện cần em giúp? Chuẩn bị chưa xong sao?”

Minh Trọng không dám nhìn thẳng Tranh Hi. Nói ra điều này không tránh khỏi sự ngại ngùng, nhưng anh cũng hết cách,  đành nhờ Tranh Hi giúp thêm một lần nữa. Anh khó khăn mở lời: “Thực ra… Anh đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng mỗi lần nghĩ đến giây phút chuẩn bị cầu hôn Mạch Tuyết anh lại rất run, nói không nên lời, nói ra thật mất mặt… Anh… Anh muốn nhờ em…”

Cách nói lấp lửng của Minh Trọng càng khiến Tranh Hi trở nên sốt ruột, cô đành mở lời dọn đường cho Minh Trọng: “Có gì anh cứ nói, Mạch Tuyết là bạn thân của em. Giúp được em sẽ giúp hết sức.”

Câu nói của Tranh Hi như tiếp cho Minh Trọng Thêm dũng khí, bây giờ anh nói cũng mạnh dạng hơn nhiều: “Anh muốn nói là em có thể luyện tập với anh không, nếu không ngày mai giữa chốn đông người mà làm không ra trò trống gì anh sợ Mạch Tuyết sẽ tức giận.” Minh Trọng bối rối nhìn Tranh Hi bày tỏ. Một khi Mạch Tuyết tức giận thì đừng nói đến chuyện đồng ý, chuyện cưới xin cũng dẹp sang một bên luôn đi.

Tranh Hi che miệng cười, thật sự cô không muốn làm Minh Trọng mất mặt nhưng nói một người tay không bắt cướp mặt không biến sắc như Minh Trọng đây,  nhưng khi cầu hôn lại hồi hộp chần chừ mãi không chịu thực hiện thì thật buồn cười. Càng nghĩ càng thấy không hợp lý.

Nhìn mặt Minh Trọng vì ngượng ngùng mà đỏ lên, cô biết mình biểu hiện hơi quá, cho nên giả vờ ho một cái cố gắng  điều chỉnh lại tâm trạng, giơ ngón tay làm dấu “Ok” với anh.

“Em… Em đồng ý giúp anh sao?” Minh Trọng phấn khích nắm chặt tay Tranh Hi.

Tranh Hi vỗ lên mu bàn tay đang lạnh toát vì hồi hộp của Minh Trọng trấn an: “Vì tương lai hạnh phúc của hai người em quyết định hy sinh làm vật thí nghiệm, chỉ cần khi đi tuần trăng mật về hai người đem về cho em một món quà thật lớn là được.”

Lời nói của Tranh Hi đã làm Minh Trọng bớt căng thẳng. Anh thở phào một hơi, nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích: “Thành công anh sẽ tặng em một món đặc biệt. Anh hứa.”

Cô chỉ là vui quá nên nói đùa muốn đòi quà to mà thôi, nhưng xem ra Minh Trọng xem như là thật, còn làm nghiêm trọng vấn đề lên. Mấy người sắp kết hôn tâm trạng đều như vậy hết sao? Đúng là thú vị.

Tiếp theo sau đó là cảnh Minh Trọng quỳ xuống trước mặt Tranh Hi, hướng nhẫn cầu hôn đến cô, bắt đầu tập nói.

Quả thật đúng như Minh Trọng nói, mỗi lần anh đem nhẫn ra bắt đầu nói thì anh lại lắp bắp, nói không nên lời. Đây là đang tập luyện, hiện tại người đứng trước mặt anh ấy là cô chứ không phải Mạch Tuyết mà anh ấy còn làm không xong. Đến ngày cầu hôn thật phải làm sao? Nghĩ đến đây cô thật sự bắt đầu lo lắng cho chuyện đại sự của bạn thân.

Tranh Hi nhăn mặt, toát mồ hôi nhưng vẫn cố gắng giúp Minh Trọng đến cùng. Cô tỏ ra là một cô giáo nghiêm khắc chỉnh cho Minh Trọng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng sau không biết bao nhiêu lần tập luyện gian khổ, mất cả buổi chiều Minh Trọng đã thành công nói trôi chảy từ đầu đến cuối.

Hai người đồng loạt thở một hơi thật mạnh như trút được gánh nặng. Khác với tâm trạng vô cùng phấn khởi của Minh Trọng, Tranh Hi mệt rã rời, toát mồ hôi hột. Nhưng thay vào đó là một cảm giác thành tựu thỏa mãn. Đến Minh Trọng cô còn huấn luyện thành công, cô đúng là có tài năng.

Ở một nơi nào đó, trong văn phòng của Lục Đông Quân, đang diễn ra một cảnh không mấy êm đềm. Anh ngồi trước bàn làm việc, dù đã qua giờ tan tầm nhưng công việc vẫn chất đống, làm mãi không hết. Ai bảo chức vụ cao chỉ cần chỉ đạo người khác? Áp lực và trách nhiệm đều đè nặng trên vai anh.

Lục Đông Quân bực bội chăm điếu thuốc, chân gác lên bàn, nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính giải quyết công việc. Màn hình máy tính đột nhiên nhấp nháy, biểu tượng một hộp thư mới xuất hiện. Anh liền nhấp vào thì một loạt ảnh được gửi đến, đó là cảnh Tranh Hi bước vào quán cà phê, Minh Trọng vẫy tay với cô… Càng xem mặt anh càng biến sắc, anh hết sức bình tĩnh bấm xem những tấm tiếp theo.

Vẫn là hình ảnh Tranh Hi trong quán cà phê đó, cô cười rạng rỡ bên Minh Trọng, tiếp theo là hình ảnh người đàn ông quỳ xuống cầu hôn cô gái, khung cảnh thật lãng mạn biết bao, nhưng đối với Lục Đông cảnh đó quá sức chói mắt, anh xem không nổi, cả người như muốn bùng nổ.

“Ầm!” Lục Đông Quân đập mạnh tay xuống bàn, tiện tay gạt hết tài liệu xuống sàn tạo nên một mớ hỗn độn. Chưa dừng lại ở đó, anh giận dữ ném gạt tàn thuốc bằng thủy tinh vào tường. Gạt tàn vỡ vụn, mảnh thủy tinh bay khắp nơi, va vào bình hoa gần đó và làm nó cũng vỡ nát. Tiếng choang vang lên, tạo nên một mớ hỗn độn, phản ánh tâm trạng bực bội và bất lực của anh lúc này.

Anh không nói cô càng làm tới. Thời gian này anh cố gắng xây dựng hình ảnh tốt đẹp với cô, nhưng cô lại không một chút quan tâm, chính vì cô bận yêu đương. Một mình anh đa tình rồi phải không?

Bây giờ bây giờ không cần hỏi anh cũng biết được đáp án. Trong mắt cô không hề để tâm đến anh, dù chỉ là một chút. Vì vậy anh nên từ bỏ hay bất chấp để có được cô?

Nhưng có được rồi liệu cô có còn vui vẻ không? Lục Đông Quân suy nghĩ không thông, ngày càng phiền não. Trong văn phòng những thứ gì có thể đập anh đều đập hết. Đến khi nhìn lại chỉ có thể hình dung bằng hai từ “khủng khiếp”.

Hán Trì đang đi chụp ảnh ở ngoại ô, lại bị Lục Đông Quân gọi đến. Làm anh ta chưa kịp chụp phải tức tốc trở về. Không biết Lục Đông Quân đang phát điên cái gì.

Lục Đông Quân không biết đã uống bao nhiêu rượu, càng uống anh lại càng nghĩ đến Tranh Hi. Vì vậy anh tiếp tục gọi rượu. Anh muốn uống đến khi nào xua tan được hình của cô ra khỏi đầu thì thôi.

“Anh hôm nay bị cái gì vậy, say lắm rồi tôi đưa anh về nhà nhé?” Hán Trì đưa tay ngăn cản, Lục Đông Quân uống rượu như uống nước đây là lần đầu tiên anh ta thấy. Vốn định trách mấy câu nhưng nhìn tình trạng này có nói Lục Đông Quân cũng chẳng nghe lọt lỗ tai đâu.

Im miệng!” Lục Đông Quân bực bội quát lớn, hung hăng nhìn Hán Trì một cái rồi tiếp tục rót rượu.

“Rõ ràng là anh gọi tôi tới.” Còn có thái độ đó. Hán Trì giơ tay lên giữ không trung rồi hạ xuống. Anh sẽ không đi chấp nhất với kẻ say rượu rồi rước bực bội vào người.

Hán Trì hỏi gì Lục Đông Quân đều không trả lời, chỉ lập lại một câu duy nhất, nhưng là không đâu vào đâu: “Tại sao không phải là tôi?” Làm anh ta chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Hán Trì đứng im một hồi rồi chỉ tay vào mình cố gắng dời sự chú ý của Lục Đông Quân: “Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”

Vẫn không nhận được sự hồi đáp. Hán Trì giống như tự nói chuyện một mình. Không nhận được sự hồi đáp vẫn cố chấp, người khác nhìn vào sẽ trông anh ta như một kẻ điên.

Nhân lúc Hán Trì bất lực ngồi xuống tìm niềm vui từ việc bắt chuyện với một cô gái gần đó thì Lục Đông Quân say khướt, bước loạng choạng ra ngoài. Anh đứng dựa lưng vào một gốc cây trên vỉa hè, gặp một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi phía trước, Lục Đông Quân nhào đến đẩy cô gái ra, liên tục đấm vào mặt người đàn ông.

Cô gái cản không được, bắt đầu quýnh quáng vừa khóc vừa kêu cứu.

Hán Trì mải mê trò truyện đến lúc quay lại nhìn Lục Đông Quân liền biến mất. Khi anh ta tức tốc chạy đi tìm khắp nơi lại thấy một màn đặc sắc như vậy.

Hán Trì chạy đến ngăn Lục Đông Quân: “Anh tỉnh táo lại cho tôi!” Khi không lại gây chuyện cái gì chứ? Nếu anh ta mà ra trễ có phải xảy ra án mạng rồi luôn không?

Cuối cùng hết cách Hán Trì phải đấm vào mặt Lục Đông Quân một cái. Lúc này Lục Đông Quân mới chịu buông người đàn ông kia ra, ngay lập tức người đàn ông đó ngã xuống mặt đường, trên mặt có không ít vết thương, nét mặt hoảng sợ nhìn Lục Đông Quân giống như đang gặp tử thần.

Hán Trì xin lỗi cặp đôi đó, đặt một xấp tiền dày cộm vào tay cô gái đi cùng. Đôi nam nữ nhìn thấy một xấp tiền mệnh giá lớn, dù bị đánh oan, nhưng cũng không làm lớn chuyện nhanh chóng rời khỏi. Số tiền đó đủ mua một chiếc xe sang, bị đánh vậy cũng coi như đáng giá.

Hán Trì chật vật đỡ Lục Đông Quân vào xe, cũng may Lục Đông Quân đã ngủ rồi, tuy miệng vẫn nói vài câu nghe không hiểu, nhưng cũng không phá rồi nữa.

Lúc này Hán Trì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngày mai anh ta phải hỏi cho ra nhẽ.

Sáng hôm sau khi Lục Đông Quân vừa mở mắt ra, Hán Trì chỉ chờ đợi có giây phút này lập tức quăng tờ báo đang đọc sang một bên nhào đến bên cạnh Lục Đông Quân: “Rốt cuộc hôm qua anh bị sao vậy?” Ánh mắt Hán Trì nhìn Lục Đông Quân không rời, mong chờ câu trả lời.

Lục Đông Quân vỗ đầu một cái, hôm qua uống nhiều đến giờ đầu rất đau. Tuy nhiên bộ dạng anh vẫn tỉnh bơ trả lời một câu làm Hán Trì hụt hẫng vô cùng: “Không nhớ!”

Anh đã quyết tâm buông tay rồi.

Lục Đông Quân đúng là cứng miệng  Hán Trì hỏi như thế nào Lục Đông Quân cũng không trả lời, coi Hán Trì như không khí mà lướt qua đi vào toilet.

Cuối cùng vì mất sức lực, quá mệt mỏi, Hán Trì cũng từ bỏ không hỏi nữa. Nhưng mà không biết được đáp án khiến Hán Trì cảm thấy toàn thân bức rức. Còn nữa câu “tại sao không phải là tôi” có ý nghĩa gì? Nếu không cạy được miệng Lục Đông Quân thì anh ta sẽ dùng cách khác để điều tra ra cho bằng được.

Nhưng mà anh ta thật điên mới đi theo với Lục Đông Quân. Lúc cần thì gọi người ta tới, không cần nữa thì trực tiếp đá ra xa. Có loại ông chủ kim bạn bè nào như vậy không?

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi






Chương Truyện



Go to Top