/

March 27, 2025

Chương 42. Ăn cắp ý tưởng

Trần Kha Nghị bước vào văn phòng với tâm trạng phấn chấn. Sau khi khỏi bệnh, cả người anh tràn đầy sức sống, cảm giác khoan khoái đến mức ngay cả không khí cũng như trong lành hơn.

Thế nhưng, đối lập với sự tươi tỉnh của anh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lại là Kỳ Vân đang gục xuống bàn, trông uể oải đến mức khiến anh phải cau mày.

“Em sao thế? Sắc mặt trông không ổn lắm.” Anh nhấc chân bước đến gần, giọng nói mang theo chút quan tâm.

Kỳ Vân yếu ớt ngẩng đầu, miễn cưỡng đáp: “Em không sao.”

Không sao? Nhìn cô thế này mà bảo không sao? Trần Kha Nghị thở dài bất lực, cô bé này đúng là chỉ được cái cứng miệng.

Sắc mặt của thầy Trần thì đúng là rất tốt rồi, nhưng có ai nhớ nhờ công lao của ai mà thầy ấy mới hồi phục nhanh như vậy không? Còn cô thì sao? Một đêm thức trắng chăm sóc người ta, sáng sớm lại hứng gió lạnh, về đến nhà thì cảm thấy không ổn. Có lẽ cô cũng bệnh mất rồi.

Uống vội một viên thuốc, ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, cô mới thầm thở phào vì may mắn không bị quá nặng. Nhưng dù vậy, trạng thái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, do phải đi một đoạn đường dài đến đây nên tinh thần không tránh khỏi sự mệt mỏi.

“Báo cáo làm đến đâu rồi?”

Giọng Trần Kha Nghị vang lên kéo Kỳ Vân trở về thực tại.

Lẽ ra hôm qua cô đã có thể hoàn thành phần lớn công việc, nhưng vì bị bệnh nên phải nghỉ ngơi nguyên một ngày, khiến kế hoạch bị trì hoãn. Chưa kể, toàn bộ tài liệu quan trọng đều được lưu trong USB, thế nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy.

Cô đã lật tung nhà cửa, văn phòng cũng đã lục soát kỹ, vậy mà vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng, cô chỉ còn cách bỏ cuộc, đành ngồi đau đầu nghĩ lại nội dung từ đầu. Đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Cô lười giải thích, chỉ ngắn gọn đáp: “Dạ, vẫn đang tiến hành.”

Trần Kha Nghị bình thản lấy từ túi ra một chiếc USB, đặt trước mặt cô: “Cái này tôi nhặt được ở nhà. Trả em.”

Nhìn thấy USB mà cô tìm đỏ mắt mấy ngày không thấy, bây giờ đột nhiên xuất hiện khiến mắt cô lóe lên sự mừng rỡ, nhìn thầy Trần cảm kích sâu sắc: “Cảm ơn thầy!”

Nhưng có gì đó không đúng lắm. USB này cô không hề ghi tên, vậy làm sao thầy Trần biết mà trả lại? Nghĩ đến đây, lòng cô dấy lên một nỗi hoang mang. Chẳng lẽ thầy ấy đã mở ra xem?

Kỳ Vân ngước nhìn Trần Kha Nghị cảnh giác hỏi tiếp: “Nhưng sao thầy biết của em mà trả?”

Bên trong không chỉ có tài liệu mà còn rất nhiều bức ảnh cô chụp lung tung. Nói chính xác hơn là những khoảnh khắc không mấy “duyên dáng” của chính cô. Nếu bị thầy nhìn thấy thì thật sự mất mặt chết đi được.

Càng đáng sợ hơn là trong đó còn có cả ảnh chụp lén thầy Trần. Nếu bị phát hiện, cô chỉ có nước đào một cái lỗ mà chui xuống mất thôi.

Trần Kha Nghị âm thầm quan sát biểu cảm của Kỳ Vân, anh biết thừa cô lo lắng điều gì. Có điều anh không vạch trần, mà tự âm thầm trả lời trong đầu ‘Nhà tôi ngoại trừ em là người đầu tiên đặt chân vào thì vẫn chưa có ai đến’.

Vừa nói, anh vừa tiếp tục quan sát gương mặt cô. Đúng như dự đoán, đôi mắt Kỳ Vân lập tức mở to, biểu cảm rõ ràng mang theo sự hoảng hốt, như muốn hét lên rằng anh thực sự đã xem rồi sao? Không thể nào.

Bộ dạng đó khiến anh thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nén lại, thay vào đó khẽ thở dài, cố tình tỏ ra tiếc nuối: “Nhưng lại có mật khẩu.”

Anh dừng một chút, rồi thong thả bổ sung: “May mắn là có tên của em, nên tôi biết được.”

Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Vân dần giãn ra, đôi mắt ánh lên vẻ nhẹ nhõm. Hóa ra thầy Trần chưa xem được gì.

Cô chợt nhớ ra mình đã đặt mật khẩu cho USB. Ban đầu, để đảm bảo an toàn, cô còn đặt một chuỗi ký tự siêu phức tạp kết hợp giữa chữ, số và ký hiệu đến mức chính bản thân cũng suýt quên mất vài lần. Cuối cùng, vì sợ rắc rối, cô đổi lại thành một câu dễ nhớ hơn. Nhưng dễ nhớ không có nghĩa là dễ đoán.

Giờ thì cô yên tâm rồi. Đúng là làm chuyện lén lút lúc nào tâm trạng cũng bất an.

Hôm nay sau khi về nhà nhất định cô phải sang hết hình ảnh sang một cái USB khác để yên trong tủ, như vậy cũng không cần lo lắng thầy Trần xem được nữa.

“Cảm ơn thầy!” Có USB xem được tài liệu đỡ được một khoản thời gian suy nghĩ.

Nhìn thấy thái độ có phần hời hợt của Kỳ Vân, Trần Kha Nghị nghiêm túc nhắc nhở: “Lần sau nhớ cẩn thận hơn, tài liệu quan trọng thì nên lưu ở nhiều nơi.”

Đây là kiến thức cơ bản, nhưng nhắc nhở vẫn hơn để cô quên không làm. Nếu thực sự bị mất, ít nhất vẫn có bản sao dự trữ, không đến mức rơi vào tình huống rối rắm như lần này.

May mắn lần này chiếc USB rơi ở nhà anh, nếu không, không biết cô còn phải tốn bao nhiêu thời gian để làm lại từ đầu.

Nghĩ đến chiếc vòng tay mẹ đưa, anh chợt nhớ ra, liền lấy ra từ trong túi, đặt lên bàn: “Cho em!”

Nhìn túi thơm bọc nhung màu đỏ, đây có thể là gì, thầy Trần tặng quà cho cô sao? Chắc không phải đâu. Trong đầu cô không ngừng đưa ra những đáp án khác nhau. Nhưng thầy ấy nói mập mờ như vậy quả thực cô đoán không ra, mà thực chất là không dám đoán chỉ sợ đáp án thực sự sẽ làm cô thất vọng.

“Nhận lấy!” Giọng nói trầm ổn của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tay anh vẫn đưa ra giữa không trung, không cho cô cơ hội từ chối.

Kỳ Vân máy móc nhận lấy, vẫn chưa hoàn toàn tin vào thực tế trước mắt. Cô chậm rãi mở túi ra, trong đầu không ngừng đoán xem là thứ gì bên trong. Đến khi nhìn rõ hơn, cô nhận ra đây là một chiếc vòng rất đẹp.

Cô gần như không kìm được muốn đeo thử ngay lập tức. Nhưng khoan đã! Cô còn chưa rõ ý của thầy Trần là gì thì đâu thể nhận tùy tiện được.

“Vật quý giá như vậy, em không dám nhận đâu.”

Dù mẹ anh không nói rõ giá trị của chiếc vòng, nhưng Trần Kha Nghị biết chắc nó không phải món đồ rẻ tiền. Nhìn ánh mắt lưỡng lự của Kỳ Vân, anh cũng đoán được cô đang nghĩ gì. Nếu nói thật, chắc chắn cô sẽ từ chối.

Vì vậy, anh bình thản buông lời: “Coi như cảm ơn em đã chăm sóc tôi. Cái này chỉ là đặt trên mạng thôi, giá cũng không đáng bao nhiêu.”

Để tăng tính chân thực và thuyết phục, anh nhận lại chiếc vòng, nhìn vật trên tay đến đau lòng: “Có phải em chê đây không phải là vật gì giá trị nên không muốn nhận không? Thật đáng tiếc đành bỏ đi vậy.” Anh vờ như muốn đem chiếc vòng nhắm thẳng vào sọt rác trong góc mà ném tới.

Đúng như dự đoán, Kỳ Vân lập tức phản ứng.

Không cần biết giá trị thế nào, chỉ cần đó là món quà từ thầy Trần, cho dù không đáng một xu, cô cũng sẽ xem như bảo bối mà trân trọng. Nhanh như chớp, cô giật lại chiếc vòng từ tay anh, ôm chặt vào lòng như thể sợ anh sẽ đổi ý.

“Ai nói em không thích? Đã tặng rồi thì không được lấy lại!”

Vẫn còn cảm nhận được nguy cơ bị lấy lại, cô lập tức hành động dứt khoát đeo ngay chiếc vòng vào tay.

Xong! Bây giờ, nó chính thức là của cô.

Kỳ Vân giơ tay lên, xoay nhẹ cổ tay để ngắm chiếc vòng lấp lánh dưới ánh sáng. Cảm giác như món đồ này sinh ra là để dành riêng cho cô vậy. Cô hạnh phúc đến mức không kìm được, quay sang hỏi: “Đẹp không, thầy?”

Trần Kha Nghị nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, gật đầu, không quên khuyến mãi thêm một chữ: “Đẹp!”

Chỉ một chữ thôi nhưng đủ khiến tâm trạng Kỳ Vân vui vẻ bay tận trên mây. Ngày hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ của cô.

Khi đồng hồ điểm chín giờ, Trần Kha Nghị rời văn phòng để đến lớp. Hôm nay là tiết ôn tập, nên anh không yêu cầu cô đi theo. Mà thật ra, Kỳ Vân cũng muốn ở lại để tập trung hoàn thành bài báo cáo.

Nhớ lời nhắc nhở của anh, cô cẩn thận sao lưu một bản tài liệu vào mục lưu trữ trên email, đảm bảo lần này sẽ không còn bất kỳ sai sót nào nữa.

Vừa sao chép xong tài liệu, điện thoại của Kỳ Vân đột nhiên đổ chuông. Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhân nút nghe. Rất nhanh đã nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Alo, xin hỏi có phải là cô Kỳ Vân không? Có một kiện bưu phẩm gửi đến cho cô, bây giờ cô có thể xuống lấy không, tôi đang đứng trước trường đại học A.”

Nghe vậy, mắt cô lập tức sáng lên. Chẳng phải đây chính là đơn hàng cô đã trông ngóng mấy ngày nay sao?

Hôm trước dạo một vòng trên ứng dụng mua hàng, Kỳ Vân thấy một thỏi son rất đẹp, cô nhìn video quảng cáo đến phát mê, lại thêm bài viết giới thiệu sản phẩm hấp dẫn, cô kiềm chế không được nhấp vào mua.

Con gái là vậy! Dù có rất nhiều son nhưng không thể nào bỏ được niềm yêu thích với son. Cứ như một loại bùa mê. Dù bạn có một cây son, mười thỏi son hay một trăm loại son vĩnh viễn vẫn cảm thấy luôn còn thiếu một cây son nữa.

Không chần chừ thêm giây nào, Kỳ Vân nhanh chóng vơ lấy ví tiền và điện thoại. “Được, tôi lập tức xuống!”

Trường khá rộng, từ văn phòng ra đến cổng mất khoảng tám phút đi bộ. Không muốn để người giao hàng phải chờ lâu, cô lập tức chạy thật nhanh xuống lầu, lòng tràn đầy háo hức.

Nhưng chính lúc cô rời đi, một bóng người từ trong góc tối khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý. Thời cơ đã đến! Không chậm trễ, kẻ đó lập tức tiến về phía văn phòng của Trần Kha Nghị.

Từ sáng đến giờ, cô ta đã âm thầm quan sát. Khi thấy Trần Kha Nghị rời đi để lên lớp, trong văn phòng chỉ còn lại mình Kỳ Vân, cô ta còn ngỡ cơ hội sẽ không đến. Nhưng không ngờ, đúng vào lúc tưởng như không thể, ông trời lại tạo điều kiện thuận lợi, Kỳ Vân cuối cùng cũng rời đi!

Không ai khác, kẻ đang rình rập chính là Bạch Sa. Và mục đích của cô ta đến đây chính là ăn cắp tài liệu.

Từ lần trước, khi chủ động đề cập với Kỳ Vân về cuộc thi, Bạch Sa không chỉ đơn thuần muốn thông báo. Cô ta quan sát từng biểu cảm, từng phản ứng của đối thủ, muốn chắc chắn rằng Kỳ Vân có thật sự nghiêm túc với giải thưởng này hay không. Và những gì cô ta nhìn thấy khiến cô ta vô cùng bất an, ánh mắt đầy quyết tâm, thái độ kiên trì, cộng thêm việc có sự hướng dẫn từ thầy Trần… Tất cả đều này khiến Kỳ Vân trở thành một đối thủ đáng gờm.

Nếu đây chỉ là một cuộc thi bình thường, có lẽ Bạch Sa sẽ không đến mức ra tay trộm cắp. Nhưng lần này thì khác. Người đạt giải nhất sẽ trở thành giảng viên duy nhất được giữ lại trường Đại học A.

Thông tin này chưa từng được công khai. Không ai biết, nhưng Bạch Sa lại vô tình nghe được.

Đại học A là ngôi trường danh tiếng bậc nhất, nơi bất cứ ai cũng khao khát được làm việc. Tiền lương, đãi ngộ, cơ hội thăng tiến, thậm chí cả suất tu nghiệp nước ngoài… Tất cả quá mức hấp dẫn. Và để có được vị trí đó, cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Không phải Bạch Sa không tự tin vào bản thân, cô ta cũng rất giỏi, nhưng vì muốn chắc chắn, nên cô ta muốn tham khảo bài báo cáo của Kỳ Vân trước rồi mới quyết định có sử dụng hay không.

Chỉ có mười phút. Thời gian quá ngắn, cô ta phải nhanh chóng tìm ra tài liệu trước khi có ai đó quay lại.

Không chần chừ, Bạch Sa lao thẳng đến bàn làm việc của Kỳ Vân. Đôi mắt sắc bén lướt qua màn hình máy tính. Máy vi tính vẫn còn trong trạng thái hoạt động. Nếu vào trễ một chút nữa thôi chắc chắn màn hình sẽ tự động khóa.

USB vẫn đang cắm vào ổ, cô ta nhấp vào, xuất hiện ô lệnh “Bạn hãy nhập mật khẩu”. Gõ bữa vài mật khẩu vẫn không đúng. Nếu như cứ thử như vậy cũng không phải là cách. 

Ánh mắt cô ta nhanh chóng đảo xuống thanh công cụ, chợt dừng lại ở email vẫn đang đăng nhập của Kỳ Vân.

Lần này, vận may lại mỉm cười với cô ta.

Nhấp vào mục lưu trữ, đúng như dự đoán, tệp báo cáo vừa mới được tải lên vẫn còn đó. Không để lãng phí giây nào, Bạch Sa lập tức gửi tài liệu qua email của mình, sau đó xóa sạch lịch sử truy cập, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Xong xuôi, cô ta thoát ra khỏi tất cả các cửa sổ, chỉnh lại mọi thứ về trạng thái ban đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng, khóe môi khẽ cong lên đầy đắc ý.

Mọi thứ dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ta rất nhiều.

Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện