Bà Trần đi lòng vòng khắp nhà quan sát cẩn trọng, chủ yếu để xem chất lượng cuộc sống của con trai bà như thế nào. Nhìn tổng thể, điều kiện vật chất ở đây khá tốt, không có gì đáng phàn nàn. Ít nhất, con trai bà không sống kham khổ, cũng không đến mức bỏ bê bản thân. Điều này khiến bà phần nào yên tâm.
Dù cho hoàn cảnh sống có thể thay đổi dễ dàng, nhưng còn tính cách mới là vấn đề nan giải. Bao giờ cái tính lạnh lùng, khó chiều của nó mới thay đổi đây?
Không thay đổi thì làm sao có nổi một cô con dâu cho bà bế cháu?
Con trai bà xuất thân tốt, gia đình bà là nhà gia giáo, có nề nếp. Chồng bà là một doanh nhân thành đạt, sở hữu một công ty lớn có danh tiếng trong ngành. Chỉ cần nhắc đến tên công ty, ai cũng biết đó là nơi bao người mơ ước được làm việc, mỗi năm đều có hàng trăm người cạnh tranh gay gắt để giành lấy một vị trí. Bản thân bà trước đây là giáo viên, mới nghỉ hưu không lâu.
Trần Kha Nghị con trai cả của bà ngoại hình ổn, sự nghiệp vững vàng. Dưới anh còn một cô em gái đang du học nước ngoài. Tất cả mọi thứ gần như hoàn hảo, chỉ có một điều duy nhất khiến bà đau đầu chuyện tình cảm của con trai.
Mặc dù gia đình bà cũng được xem là có điều kiện tương đối tốt, nhưng bà lại không đặt nặng tiêu chí môn đăng hộ đối, cũng chẳng yêu cầu cao xa, chỉ cần con trai tìm được một người thật lòng yêu thương nó là đủ. Thế nhưng chờ đợi bao năm, Trần Kha Nghị vẫn “án binh bất động”, không một chút động tĩnh nào!
Mấy người bạn của bà đều đã có cháu hết rồi, còn suốt ngày đi theo gọi “bà nội”, “bà ngoại”. Còn bà thì sao? Ngay cả tiếng “mẹ chồng” còn chưa được nghe, chứ đừng nói đến chuyện bồng cháu. Phải chờ đến bao giờ nữa đây?
Bà sốt ruột bao nhiêu, thì con trai bà vẫn ung dung bấy nhiêu, cứ như chuyện lập gia đình chẳng liên quan gì đến nó vậy. Có lẽ, muốn có cháu bế, bà phải tự ra tay thôi!
Lần này về nhà bà phải nhờ người tư vấn sắp xếp cho Trần Kha Nghị đi xem mắt mới được. Chứ tình hình không ổn rồi. Nếu nó không đi bà sẽ dùng đến biện pháp mạnh.
Bà Trần âm thầm tính toán trong lòng, nhất định phải gấp rút chuẩn bị để còn chạy đua với người ta cho kịp.
Trong khi bà Trần đi “kiểm tra” nhà cửa, Trần Kha Nghị chẳng để tâm đến lời mẹ anh nói vào trong đầu, tâm trạng vẫn rất vui vẻ đi hâm nóng cháo, anh múc ra một tô, nghe lời Kỳ Vân bỏ thật nhiều tía tô vào trộn lên.
Nhìn tô cháo nóng hổi trước mặt anh không kiềm chế được khiến khóe môi cong lên thành một đường, không kịp chờ cháo bớt nóng đã vội vàng múc một muỗng thật lớn cho vào miệng. Tuy hôm qua là cháo nấm hôm nay là cháo trứng, nguyên liệu có khác nhau nhưng cách nêm nếm tạo ra cùng một kiểu hương vị đặc trưng khiến anh cảm thấy vô cùng đặc biệt.
Hôm qua, cổ họng đau rát khiến anh không cảm nhận được hết mùi vị, nhưng vẫn thấy hợp khẩu vị. Hôm nay khi đã khỏe hơn, vị giác trở lại rõ ràng, anh mới nhận ra cháo này không chỉ ngon, mà còn mang đến một cảm giác ấm áp khó tả.
“Con trai, chỉ là ăn cháo thôi mà sao trông con vui vẻ thế?”
Bà Trần khoanh tay nhìn con trai, ánh mắt đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ sống độc thân lâu năm đến mức chỉ cần một bát cháo cũng đủ khiến nó hạnh phúc như vậy sao?
Không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ có giọng nói bất ngờ vang lên khiến Trần Kha Nghị hơi giật mình. Mẹ anh cứ như thám tử, lúc nào cũng có thể xuất hiện một cách âm thầm, quan sát nhất cử nhất động của anh. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Vậy sao? Sao con không thấy gì cả?”
Nói rồi anh tiếp tục múc một muỗng cho vào miệng. Vẻ mặt điềm tĩnh như người mà bà Trần nhìn thấy vừa rồi không phải anh.
Bà Trần chớp mắt mấy lần, trong lòng có chút hoang mang. Không lẽ bà hoa mắt rồi? Hay là cú ngã sáng nay khiến tầm nhìn của bà bị ảnh hưởng chăng?
Cuối cùng bà gạt bỏ chuyện này sang một bên, vì hôm nay bà đến đây vì mục đích khác.
“Mẹ mang cho con mấy món đặc sản vùng X, rảnh thì ăn đi, để lâu lại phí.” Nói xong, bà chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy từ túi xách ra một chiếc túi thơm màu đỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Lần này đi du lịch, mẹ chọn được một chiếc vòng tay rất đẹp, định mua cho Trân Trân. Nhưng ông chủ tiệm bảo đây là một cặp, nhất quyết không bán lẻ. Chiếc vòng tinh xảo đến mức mẹ không nỡ bỏ lại, đành phải lấy luôn cả hai. Trân Trân đã có một chiếc, còn lại cái này, mẹ để cho con.”
Bà nhắc lại mà vẫn thấy khó chịu. Để tìm được một món quà ưng ý cho con gái bảo bối, bà đã mất không ít thời gian. Thế mà đến lúc thanh toán, chủ tiệm lại khăng khăng chỉ bán theo cặp. Ban đầu, bà định bỏ đi cho xong, nhưng khi thấy người khách phía sau cầm lên ngắm nghía, bà lại sốt ruột không nỡ, cuối cùng cắn răng mua cả hai.
Chỉ có điều kiểu dáng này quá trẻ trung, bà đeo thì chẳng khác nào bị chê cười là “cưa sừng làm nghé”.
Trần Kha Nghị nhìn chiếc vòng trên bàn, khẽ nhíu mày, giọng nói đầy bất mãn: “Mẹ muốn con đeo cái thứ nữ tính này sao?” Anh nghi hoặc liếc bà một cái, chẳng lẽ mẹ anh quên mất rằng anh là con trai chứ không phải con gái?
Chiếc vòng này bà mua không hề rẻ, cho người ngoài thì tiếc, mà tự mình đeo lại không hợp. Bỏ vào hộc tủ thì thấy phí phạm, nghĩ tới nghĩ lui, bà quyết định đưa cho Trần Kha Nghị. Dù con trai có dùng hay không, vứt đi hay cất xó cũng chẳng sao, miễn là bà không phải nhìn thấy nó nữa.
“Con muốn làm gì thì tùy, ban đầu mẹ định để con tặng bạn gái, nhưng đáng tiếc…” Bà Trần thở dài đầy ẩn ý. Giá mà con trai bà có bạn gái thì tốt biết bao.
Nghe đến đây, ánh mắt Trần Kha Nghị thoáng dao động. Thái độ chán ghét lúc đầu cũng dần biến mất, thay vào đó là một chút hứng thú. Anh vươn tay cầm chiếc vòng lên, lật qua lật lại quan sát. Thiết kế tối giản nhưng tinh tế, không tệ chút nào.
“Được, con nhận. Xem như giúp mẹ giải quyết vấn đề.” Anh thản nhiên nói, khóe môi hơi nhếch lên, dường như đã có suy tính riêng.
Thấy vậy, bà Trần cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết được món đồ đau đầu này. Ngồi thêm một lát, bà hỏi han đôi ba câu rồi nhanh chóng bị cuộc gọi của mấy bà bạn kéo đi.
Chẳng buồn để ý đến con trai mình nữa, bà hào hứng xách túi rời đi tìm hội chị em thân thiết. Đúng là có bạn, con trai cũng thành dư thừa!
Nhưng trước lúc đi mẹ anh cũng không quên nhiệm vụ, trừng mắt hăm dọa thêm một câu, nói rằng nếu không tìm được bạn gái thì bà chỉ còn cách đích thân ra tay.
Trần Kha Nghị bất lực thở dài. Anh ế đến mức mẹ phải sốt ruột thế này sao? Con gái theo đuổi anh xếp thành hàng dài kia kìa, chỉ sợ họ không có cơ hội tiếp cận anh chứ anh nào có gì phải lo lắng chứ.
Đợi đến khi bóng dáng mẹ khuất sau cánh cửa thang máy, anh mới chậm rãi đóng cửa lại. Căn phòng lập tức trở về sự yên tĩnh vốn có.
Dù đã khỏe hơn, nhưng dư âm của cơn bệnh vẫn khiến anh có chút mệt mỏi. Vừa rồi nói chuyện quá nhiều, cổ họng lại hơi đau rát. Anh cầm ly nước trên bàn, nhấp một ngụm rồi tựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ thể.
Ánh mắt anh vô tình dừng lại trên bàn tiếp khách, nơi có một chiếc USB nằm đó. Anh nhíu mày nhớ lại, nhưng hình như anh không có để USB ở đây.
Thầm trách bản thân dạo này có phần đãng trí, anh thở dài, cầm USB lên định đem đi cất. Nhưng khi mở ngăn kéo nhỏ trong phòng làm việc, anh lập tức sững người vì bên trong đã có một chiếc y hệt.
Như vậy, chiếc USB này không phải của anh.
Nghĩ một lúc, anh nhanh chóng đoán ra chủ nhân của nó. Chắc là Kỳ Vân hôm qua vô tình đánh rơi. Tự dưng trong lòng anh dâng lên một chút tò mò. Anh lặng lẽ cắm USB vào cổng, bật máy tính lên, nhấp chuột vào biểu tượng trên màn hình.
Mật khẩu?
Trần Kha Nghị bật cười khẽ. Chỉ là một lớp bảo mật đơn giản, liệu có thể làm khó được một người sở hữu IQ cao như anh sao?
Quả nhiên, chẳng cần phí quá nhiều công sức như khi “đối phó” với mẹ, Trần Kha Nghị dễ dàng bẻ khóa mật khẩu. Chuyện này với anh chẳng khác nào trò trẻ con.
Mà nói đến trẻ con… mật khẩu của cô cũng ngây ngô không kém “Dethuongxinhdeplatoido”. Nhìn dòng ký tự trên màn hình, anh không nhịn được bật cười. Đúng là phong cách của Kỳ Vân.
Bên trong phần lớn là tài liệu học tập, một số còn liên quan đến bản thảo hôm qua anh đã xem qua. Tuy nhiên, nội dung lần này chi tiết hơn nhiều. Có lẽ vì phải chờ anh quá lâu, cô đã tranh thủ làm trước phần còn lại.
Khi đang lướt qua các tệp, ánh mắt anh dừng lại trên một thư mục có tên “My Picture”.
Anh chần chừ vài giây rồi nhấp vào.
Lý trí bảo anh rằng đây là quyền riêng tư của người khác, anh không nên xâm phạm. Nhưng trái tim thì lại thôi thúc anh muốn xem, bởi vì đây là những khoảnh khắc của Kỳ Vân.
Suy cho cùng, con người ta vốn tò mò. Chỉ là, hiện tại anh chỉ tò mò về duy nhất một người mà thôi.
Bên trong là hàng loạt bức ảnh của Kỳ Vân những năm đại học. Trong một tấm chụp cùng bạn bè ở trường T, cô trông trẻ trung và tràn đầy sức sống. Khi đó, tóc cô ngắn hơn bây giờ, mái ngang che trán khiến khuôn mặt tròn trịa, toát lên vẻ hồn nhiên, đáng yêu. Không giống hiện tại, mái tóc cô có phần dài hơn, gương mặt thanh tú hơn nhiều. Tuy nhiên tính trẻ con dường như vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh tiếp tục lướt qua. Có rất nhiều bức hình cô chụp lúc đi chơi, những khoảnh khắc đời thường trong phòng, kèm theo một loạt sticker vui nhộn. Trong từng tấm ảnh, cô tạo đủ kiểu biểu cảm, lúc nhăn mặt, khi cười tươi, có cả những tấm phồng má như muốn làm nũng. Nhìn vào, không khỏi khiến người khác bật cười vì sự đáng yêu vô tư ấy.
Đột nhiên, anh dừng lại.
Một loạt ảnh chụp trộm anh xuất hiện. Góc nghiêng, lúc làm việc, khi đang tập trung suy nghĩ… Cô chụp rất khéo, khung hình và ánh sáng đều hoàn hảo, thậm chí khiến anh có chút bất ngờ về tài chụp ảnh của cô. Nhưng nghĩ kỹ lại, không phải cô chụp đẹp mà là do gương mặt anh vốn dĩ góc nào cũng đẹp.
Khóe môi anh khẽ cong lên, một nụ cười hiếm thấy hiện ra. Cô bé này đúng là trẻ con thật!
Trần Kha Nghị lặng lẽ ngắm từng bức ảnh một cách say sưa. Nhưng đến khi màn hình hiển thị những tấm ảnh cuối cùng, tay anh bỗng khựng lại trên con chuột.
Nụ cười trên môi anh cũng dần biến mất, nét mặt chợt trầm xuống.
Trên màn hình, một bức ảnh hiện ra. Trong đó, một cô gái tựa nhẹ vào vai một chàng trai. Ở tấm tiếp theo, cậu ta đưa tay xoa đầu cô đầy thân mật. Khoảnh khắc ấy đẹp đẽ, bình yên, tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.
Dù ảnh được chụp từ xa, nhưng vóc dáng của cô gái thì anh nhận ra ngay đó chắc chắn là Kỳ Vân. Nhưng còn chàng trai kia là ai? Anh trai? Thanh mai trúc mã? Hay một người nào đó đặc biệt hơn?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng cuối cùng, lòng anh bỗng chốc trầm xuống. Một cảm giác khó chịu lan ra trong lồng ngực, giống như có thứ gì đó siết chặt lấy tim anh, từng chút, từng chút một.
Anh không thích điều này.
Ánh mắt anh tối lại, nhìn tấm ảnh với vẻ chán ghét.
Trần Kha Nghị nhìn tấm ảnh một cách chán ghét, tuy trước đây đã từng xuất hiện nhưng bây giờ đừng có xuất hiện. mà dù là bây giờ đột nhiên xuất hiện đi chăng nữa anh thì anh cũng chẳng ngại đối đầu. Bởi vì anh là Trần Kha Nghị.
Bàn tay lướt nhẹ trên bàn phím, vài thao tác đơn giản được thực hiện. Trên màn hình lập tức xuất hiện dòng trạng thái: “Hình bị lỗi. Bạn không thể xem.”
Một nụ cười lạnh thoáng lướt qua khuôn mặt anh. Trước đây, có thể anh chưa xác định rõ. Nhưng ngay lúc này, mọi thứ đã trở nên chắc chắn hơn bao giờ hết. Sau kỳ thi này, anh sẽ hành động. Tránh để đêm dài lắm mộng.
Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi
- Website: https://byanhi.com/
- Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
- Email: anhinovel@gmail.com