/

March 27, 2025

Chương 38. Chăm sóc

Vào bếp việc đầu tiên Kỳ Vân làm đó là vặn vòi nước hứng một ngụm nước lớn vỗ lên mặt. Nước lạnh thẩm thấu trên da làm dịu đi cơn bỏng rát của cô. Thế nhưng, dù nước lạnh đến đâu, vẫn không thể xua đi cảm giác ấm áp nơi bàn tay mà thầy Trần đã vô tình chạm vào. 

Cô khẽ siết tay, như muốn làm tan biến hơi ấm còn vương lại. Dù sao đi nữa, ít nhất nước lạnh cũng giúp cô dễ chịu hơn một chút rồi.

Vì vội chạy vào bếp, cô quên mất hỏi Trần Kha Nghị những vật dụng cần thiết để ở đâu. Bây giờ bảo chạy lên hỏi cô không làm được đâu! Lỡ như mặt lại đỏ lên thì phải làm thế nào?  Đành chịu khó tự tìm vậy. Dù sao cô cũng xin phép sử dụng bếp rồi. Vì thế cô thoải mái đi một vòng tham quan phòng bếp nhà anh.

Tủ lạnh nhà Thầy Trần rất đầy đủ nguyên liệu, đa phần vẫn còn tươi nguyên. Như vậy chắc chắn anh thường tự nấu ăn ở nhà. Không biết thức ăn anh làm ra có vị gì, thật sự Kỳ Vân rất muốn một lần nếm thử. Nhìn nguyên liệu đa dạng như vậy chắc chắn sau khi nấu xong sẽ rất hấp dẫn.

Hình tượng giáo sư Trần hoàn hảo trong lòng cô lại tiếp tục tăng thêm một điểm cộng nữa rồi. Ôi trái tim thiếu nữ của cô! Không được, không được! Nếu tiếp tục nghĩ đến nữa, mặt cô chắc chắn sẽ đỏ bừng lên mất!

Nhanh chóng dẹp bỏ mớ suy nghĩ “không an toàn” đó sang một bên, ánh mắt cô bất chợt dừng lại trên một hộp nấm hương. Suy nghĩ một lát, cô quyết định nấu cháo nấm.

Nấm không chỉ bổ dưỡng mà còn giúp tăng cường sức đề kháng, thêm một chút hành giải cảm thì đúng là sự kết hợp hoàn hảo. Món cầu kỳ thì Kỳ Vân không dám đảm bảo mùi vị có khó ăn hay không, nhưng còn cháo là món thông dụng vẫn nằm trong khả năng của cô. 

Kỳ Vân lấy một ít gạo bỏ vào nồi, xả nước vo thật kỹ, đong thêm một lượng nước vừa đủ nhấc lên bếp, chọn nhiệt độ thích hợp bắt đầu nấu.

Vật dụng trong chung cư cao cấp đúng là cũng cao cấp không kém. Nhìn xem cô mới nấu được một lát mà cháo đã chín rồi. Kỳ Vân trút nấm đã xắt hạt lựu vào, nêm gia vị rồi đảo đều. Hương thơm bắt đầu bốc lên. Ban đầu cô định xào nấm trước để tăng hương thơm, nhưng nghĩ lại thầy Trần đang bệnh ăn dầu mỡ nhiều không tốt nên thôi.

Cô nếm thử mùi vị tạm ổn. Cô tắt bếp múc ra tô, cho thêm chút hành lá và tiêu xay nhuyễn vào.

Như vậy đủ tiêu chuẩn làm cô dâu đảm đang của thầy chưa? 

Bưng tô cháo nghi ngút khói ra, nhìn thấy “Giáo sư Trần nhà mình” vẫn đang chăm chú xem bài, cô đặt tô cháo lên bàn: “Thầy Trần,cháo vẫn còn nóng thầy mau ăn đi!” 

Suy nghĩ cô lại bổ sung thêm: “Có thể không ngon lắm nhưng thầy cố ăn một chút nha.” Với khẩu vị “cao cấp” như căn chung cư ở đây cô không dám bảo đảm Trần Kha Nghị sẽ hài lòng. Chi bằng báo trước để anh chuẩn bị tinh thần.

Trần Kha Nghị gấp tập tài liệu lại, đặt sang một bên, sau đó kéo tô cháo lại gần. Hương thơm ấm áp tỏa ra, hòa cùng làn khói nghi ngút, khiến anh bỗng cảm thấy đói hơn. Rất thơm! Còn mùi vị để anh ăn xong sẽ cho nhận xét.

Anh múc một muỗng cháo, thổi nhẹ vài hơi rồi đưa lên miệng. Ở phía đối diện, Kỳ Vân hồi hộp nhìn từng động tác của anh. Hy vọng sẽ không đến mức khó ăn.

Nấm vẫn giữ được vị giòn, ngọt tự nhiên, vị nêm rất vừa tay, tuy không phải là món cháo ngon nhất trong nhà hàng năm sao nhưng nó lại là món đặc biệt nhất mà anh từng ăn.

Nhưng có lẽ vì cô cho hơi nhiều tiêu xay, Trần Kha Nghị ăn vội một muỗng lớn, kết quả liền bị sặc.

Nhìn thấy cảnh này Kỳ Vân cuống quýt chạy đi rót một cốc nước ấm đưa cho anh. Sau đó cô nhanh chóng đứng phía sau , nhẹ nhàng vỗ lưng giúp anh dễ chịu hơn. Đợi đến khi cơn ho ngừng lại, cô vô thức vuốt nhẹ vài cái nữa mới dừng lại.

“Tôi không sao!” Ngay khi vừa dứt cơn ho, thấy cô lo lắng, Trần Kha Nghị lập tức lên tiếng, nhưng giọng của anh vẫn còn hơi khàn.

Nhưng Kỳ Vân lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô lấy hết can đảm hỏi: “Có phải rất dở không thầy?” Vì dở quá nên bị sặc. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng thật sự cô hoàn toàn không muốn nghe những lời này.

Dù nét mặt của Trần Kha Nghị vẫn còn hơi tái, nhưng nụ cười nơi khóe môi anh vô cùng ấm áp. Anh nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Rất ngon, cảm ơn em!”

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, vui vẻ đến mức khó che giấu.

Anh không nhìn cô nữa mà tiếp tục vùi đầu tập trung ăn hết số cháo còn lại. Nhưng ăn đến một nửa, anh vẫn cảm nhận được ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm không rời. Ngẩng lên, quả nhiên, ánh mắt Kỳ Vân vẫn đang chăm chú dõi theo từng động tác của anh.

Bị nhìn đến mức mất tự nhiên, anh dừng lại, khẽ nhíu mày: “Em muốn ăn không?”

“Không, em không đói.” 

Cô kiên định lắc đầu, như thể việc giành ăn với một người bệnh là điều không thể chấp nhận được. Thật ra cô chỉ muốn nhìn anh ăn thôi. Vậy là đủ no rồi.

Cuối cùng, tô cháo cũng hết sạch. No bụng, cảm giác khó chịu trong người cũng dịu đi phần nào, Trần Kha Nghị cầm ly nước, uống một ngụm tráng miệng, sau đó chậm rãi nói: “Tôi còn phải sửa một lát nữa mới xong.”

Anh sợ cô đợi lâu, sẽ cảm thấy phiền. Nhưng cô lại không nghĩ vậy.

“Không sao, em sẽ đợi.” Cô chỉ ngại vì đã làm phiền thầy Trần, còn bắt cô phải chờ? Việc đó đâu có sao. Bên cạnh anh như thế này, dù bao lâu cũng được. Thậm chí, còn rất thích nữa là đằng khác.

Trần Kha Nghị liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Vậy được, nếu buồn chán có thể tham quan nhà, nhưng… Trừ phòng ngủ.” Giọng điệu anh rất nghiêm túc, như thể đang cảnh cáo trước.

Kỳ Vân khẽ ngẩn người, nhưng ngay lập tức bĩu môi, tỏ vẻ không thèm quan tâm. Ai thèm vào phòng ngủ của thầy ấy chứ.

Thấy biểu cảm “sinh động” của Kỳ Vân, Trần Kha Nghị không nhịn được mà nhếch môi cười. Nhưng anh không trêu chọc cô nữa, chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục tập trung sửa bài.

Còn Kỳ Vân? Mặt cô nóng bừng, vội vàng ôm lấy cái tô chạy thẳng vào bếp như đang chạy trốn.

“Em đi rửa chén!” Giọng cô có chút gấp gáp, nhưng chẳng dám quay lại nhìn phản ứng của anh.

Chỉ có một cái tô kèm một cái dĩa, kỳ Vân rửa khá nhanh. Sau khi rửa xong cô lau tay rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Cô định quay lại phòng khách xem thầy Trần đã sửa bài giúp cô xong chưa. Nhưng khi thấy Trần Kha Nghị vẫn đang chăm chú vào tập tài liệu, cô chần chừ một chút, rồi quyết định không làm phiền anh.

Thay vào đó, cô rẽ hướng, lặng lẽ bước lên cầu thang. Vừa đi, cô vừa tò mò quay đầu lại, lén lút nhìn xuống phía dưới. Từ góc độ này cô dễ dàng bắt trọn khoảnh khắc xuất thần của ai đó.

Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt của Trần Kha Nghị, làm mềm đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị mà cô vẫn thường thấy khi ở trường.

Hôm nay, anh không phải là giáo sư Trần đầy uy nghiêm, mà là một Trần Kha Nghị giản dị, đời thường hơn bao giờ hết. Nhìn anh trong trạng thái này thật sự có chút nguy hiểm. Bởi vì dáng vẻ đó rất dễ khiến người ta trầm luân, lạc lối trong đó mà chẳng thể thoát ra được.

Đây là một khoảnh khắc hiếm có! Vậy nên, Kỳ Vân quyết định thưởng thức thật kỹ.

Tóc anh hơi dài, một vài sợi rũ xuống che khuất một phần gương mặt, tạo nên một góc nghiêng “thần thánh” mà từ vị trí của cô có thể nhìn thấy rất rõ. Đúng là quyến rũ chết người. Ngay cả khi đang bệnh, sắc mặt có phần tái nhợt, anh vẫn có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta muốn nhìn mãi không rời mắt.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng ho nhẹ vang lên. Kỳ Vân giật mình. Không ổn! Nếu cô  còn tiếp tục nhìn nữa, chắc chắn cô sẽ bị phát hiện mất. Nhưng thật đáng tiếc, cô vẫn chưa kịp lấy điện thoại ra chụp một tấm để lưu lại.

Không dám nán lại thêm, cô nhanh chóng xoay người, nhẹ nhàng bước lên lầu, khuất khỏi tầm mắt của Trần Kha Nghị.

Nhưng vấn đề là… cô càng bị cấm, lại càng tò mò. Bản tính con người là vậy, càng bị ngăn cản, lại càng muốn khám phá. Huống hồ, đây còn là phòng ngủ của giáo sư Trần. 

Cô lén lút nhìn xuống dưới lầu, xác nhận rằng anh không có động tĩnh gì mới dám hành động. Không chần chừ thêm, cô nhẹ nhàng vặn khóa cửa, từ từ đẩy ra rồi bước vào phòng ngủ của Trần Kha Nghị. Anh tỏ vẻ thần bí như vậy càng làm cô muốn vào phòng anh khám phá cho bằng được.

Anh không khóa cửa, nên cô đã thành công đột nhập vào phòng ngủ của anh. Đây là nơi riêng tư thuộc về anh và hiện tại cô đang có mặt ở đây, cho nên không tránh khỏi cảm giác phấn khích lạ thường. 

Cô đảo mắt quan sát cách bày trí của cả căn phòng. Tông màu chủ đạo là xám trầm, phong cách tối giản nhưng gọn gàng đến mức hoàn hảo.

Một chiếc bàn làm việc nhỏ, một tủ quần áo lớn, và đương nhiên, một chiếc giường rộng rãi ngay ngắn ở giữa phòng. Ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở chiếc giường đó. Nhìn bề ngoài thôi cũng đủ biết đệm chắc chắn rất êm. Hơn nữa, nó còn lưu lại mùi hương đặc trưng của anh.

Cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo đó là nếu thử nằm xuống một chút, có lẽ sẽ cảm nhận được rõ hơn mùi hương của riêng anh chăng? Nhưng chỉ vừa nghĩ thôi, mặt cô đã đỏ bừng.

Không được! Không được! Lỡ đâu anh đột ngột xuất hiện, lúc đó cô có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi!

Làm chuyện lén lút, lúc nào cũng có cảm giác hồi hộp không yên. Vậy nên, cô chỉ lướt mắt một vòng lần nữa, tầm mắt vẫn có chút lưu luyến dừng lại trên chiếc giường kia, rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng trước khi quá muộn.

Trên lầu có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng dành cho khách, còn lại là phòng làm việc. Kỳ Vân lúc này đang có mặt ở phòng làm việc.

Bước vào trong, cô không khỏi choáng ngợp. Trừ chiếc bàn làm việc lớn đặt ngay chính giữa, còn lại cả căn phòng đều được bao quanh bởi những tủ sách cao chạm trần. Số lượng sách nhiều đến mức đếm cũng không xuể. Gọi đây là một thư viện thu nhỏ cũng không hề quá lời.

Kỳ Vân chọn đại một cuốn sách lật ra xem, nội dung toàn bộ bằng tiếng anh, cô đọc câu hiểu câu không, đa phần chẳng hiểu gì. Bây giờ cô mới biết muốn vươn lên trình độ của Thầy Trần là một việc vô cùng ảo tưởng.

Nhìn xem dành cả thanh xuân của cô chưa chắc đọc xong hết sách ở đây nói chi lĩnh ngộ kiến thức uyên thâm trong đó.

Thầy Trần em lại hâm mộ thầy rồi!

Thở dài một hơi, cô gấp sách lại, cẩn thận đặt sang một bên, uể oải ngồi phịch xuống ghế. Sau một lát, cô thậm chí còn chồm người nằm dài ra bàn, chán nản đến mức chẳng buồn động đậy.

Sau một lúc lăn qua lăn lại trên ghế, cảm giác buồn chán nhanh chóng kéo đến. Cô lấy điện thoại ra, chơi game một lát, nhưng không đủ kiên nhẫn, liền chuyển sang đọc truyện. Nhưng đọc cũng không vào đầu được chữ nào, cô lại nhìn đồng hồ, đoán chắc thầy Trần cũng sắp sửa bài xong rồi.

Không muốn để lại dấu vết trong phòng làm việc của anh, cô cẩn thận đặt lại mấy cuốn sách vừa lật bừa vào đúng chỗ cũ, sau đó đóng cửa lại, lặng lẽ rời khỏi. Ngồi ở đây thêm chút nữa, có khi cô ngủ quên mất. Chi bằng xuống lầu, ngắm “giáo sư Trần” của cô một chút, có lẽ thú vị hơn.

Cô bước chậm rãi xuống cầu thang, mắt liếc nhanh về phía ghế sô pha trong phòng khách.

Nhưng… sao không thấy thầy Trần đâu cả? Nhíu mày, cô bước nhanh hơn, tiến lại gần. Vừa đến nơi, cô giật mình phát hiện anh đang nằm trên ghế, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt vẫn còn hơi tái.

Sách vở trên bàn đã được sắp xếp ngay ngắn, chứng tỏ anh đã sửa bài xong. Nhưng trạng thái của anh lúc này… không ổn chút nào!

Cô khẽ cúi xuống, lo lắng lay nhẹ người anh: “Thầy không sao chứ?”

Trần Kha Nghị khẽ cử động, chậm rãi mở mắt, nhưng rõ ràng tình trạng của anh không ổn chút nào. Cả người anh, vừa cảm thấy dễ chịu được một chút, giờ lại đau nhức rã rời. Cổ họng khô khốc, giọng nói cũng trở nên khó chịu hơn.

Nhưng ngay cả khi đang mệt mỏi đến mức này, anh vẫn cố gắng lên tiếng, như thể chỉ đợi cô đến để nói ra mấy lời này: “Ừm, tôi sửa xong rồi, em đem về đi, trễ rồi.” Anh cố nói trong vô thức, sau đó lại bắt đầu mơ màng.

Đến lúc này còn lo cho cô, đáng ra anh nên lo cho bản thân mình trước, bài hôm nay không sửa cũng có thể để hôm khác. Sức khỏe mới là quan trọng. Kỳ Vân có hơi tức giận Thầy Trần. Cô đâu phải là kẻ không hiểu chuyện đi bắt ép anh giúp đỡ mình lúc anh đang mệt mỏi đâu.

Cô thở hắt ra, rồi dứt khoát lên tiếng: “Em đỡ thầy lên phòng!”

Nằm ở ghế sô pha chật chội như thế này, có khi bệnh nhẹ cũng thành bệnh nặng. Trần Kha Nghị không phản đối, vì thật ra anh cũng không còn đủ sức mà phản kháng nữa.

Sô pha quá nhỏ so với cơ thể của anh, hoàn toàn không thích hợp để nằm lâu. Càng nằm lâu sẽ càng mỏi. Tuy rằng tay chân lúc này đã nặng như chì, nhưng anh vẫn cố gắng nén cơn chóng mặt bước từng bước nặng nhọc lên phòng.

Mỗi bước đi đều rất chậm, nhưng cuối cùng họ cũng lên đến phòng.

“Hừ!” Lúc trước còn không cho cô xem phòng ngủ để bây giờ nếu cô không đưa anh lên để xem làm cách nào anh có thể đặt chân vào phòng đây.

Vừa ngã lưng xuống nệm, Trần Kha Nghị liền mê man.

Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện