Vào đến văn phòng, Trần Kha Nghị thả mạnh vật dụng lên bàn. Anh rót ly nước lạnh một hơi uống cạn sạch, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, không hạ hỏa được chút nào, tâm trạng của anh vẫn khó chịu như cũ.
Anh ngồi dựa lưng vào ghế, cà vạt tùy tiện tháo lỏng một chút, chưa hài lòng anh gỡ bung chiếc cúc áo ở cổ rồi hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng lúc này.
Trần Kha Nghị liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn anh mới tịch thu được, một nhếch lên tạo thành một đường cong ở khóe miệng. Anh tự chế giễu bản thân mình rằng trạng thái hiện tại của anh chẳng giống anh chút nào cả. Chưa bao giờ anh vì chuyện cỏn con như hôm nay mà trở nên nóng giận mất kiểm soát đến thế.
Có lẽ sinh viên sẽ hơi bất ngờ về thái độ của anh, nhưng cũng dừng ở mức lạnh lẽo khiến người ta như đang rơi vào một trận bão tuyết. Anh cho là vậy. Ngoài mặt anh vẫn giữ đúng tác phong nghề nghiệp không làm gì quá đáng. Nhưng thật ra chỉ có anh mới hiểu trong lòng mình đang xáo động cỡ nào. Nhớ không lầm thì đã lâu lắm rồi anh mới không khống chế được cảm xúc như vậy.
Trần Kha Nghị thở dài bất lực, chẳng hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy. Cho cô nghỉ ba ngày lại không yên ổn ở nhà học bài mà đi gây chuyện tày đình.
Nguyên tắc của anh chính là không bao giờ tịch thu đồ của sinh viên. Học tiết của anh trên tinh thần tự nguyện, lúc trước làm khó sinh viên như hỏi bài, làm bài tập cũng chỉ là đối phó với những đối tượng không phải đến lớp học tập thôi.
Nhưng bây giờ anh lại không kiềm chế được mà gom cả vật dụng cá nhân kèm điện thoại của sinh viên đi theo, còn đập mạnh tay xuống bàn nữa. Nhưng có điều vẫn còn chút may mắn, bởi nguyên tắc đó anh tự đặt ra cho bản thân, chưa hề công khai trước lớp, nên lần này có phạm vào nguyên tắc cũng chẳng ai biết, sẽ không bị mất mặt.
Tuy nhiên chắc chắn sinh viên của anh nhất định sẽ hoảng sợ không ít, có lẽ bây giờ còn đang hứng thú bàn tán về anh cũng nên.
Trong lớp sinh viên đã ra về hết chỉ còn lại Hạo Nam và Linh Thục là ngồi y nguyên tại chỗ.
“Thật sự là phải viết kiểm điểm sao?” Hạo Nam hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Linh Thục gật đầu dứt khoát.
“Phải làm tới mức đó luôn hả?” Cùng lắm là tới xin lại điện thoại là được, còn họ bây giờ phải viết bản kiểm điểm, rõ ràng là thầy Trần không hề nói mà.
Linh Thục nhíu mày, nhìn cậu bạn ngốc nghếch của mình giải thích: “Cậu không muốn lấy lại điện thoại hả? Không những viết mà phải viết cho cảm động.”
Thực sự mà nói, cô chẳng hề mong muốn phải làm chuyện này, nhưng nhìn thái độ lạnh lẽo của thầy Trần hôm nay, cô biết nếu không thể hiện đủ thành ý, đừng nói đến chuyện lấy lại điện thoại, có khi còn bị để mắt đến trong suốt cả kỳ học cũng nên. Mà điều đó đồng nghĩa với một viễn cảnh đen tối hơn đó nguy cơ bị đánh rớt môn rất cao.
Cô không thể để điều đó xảy ra. Bởi vì mới kỳ trước, cô đã rớt ba môn rồi. Nếu kỳ này lại tiếp tục, thì đúng là thảm họa.
“Nhưng mà tớ quên cách viết rồi.” Hạo Nam ôm đầu đau khổ nói.
Lần cuối cùng cậu phải viết bản kiểm điểm là hồi cấp ba, mà nguyên nhân cũng chẳng có gì cao siêu, chỉ vì một trận bóng đá quá hấp dẫn. Khi ấy, nguyên cả đám con trai trong lớp đều đồng lòng cúp tiết để đi xem trận đấu, bỏ lại hơn nửa lớp chỉ toàn là các bạn nữ chăm chỉ ngồi học.
Hôm đó cô giáo chủ nhiệm vô cùng tức giận và đã báo cáo lên ban giám hiệu. Kết cục diễn ra đúng như dự đoán, phụ huynh bị gọi điện mắng vốn. Sau đó những học sinh trốn học phải viết cam kết và kiểm điểm, nhưng chủ yếu là phụ huynh cam kết quản giáo con mình, còn kiểm điểm chỉ viết qua loa, sao chép y chang của một bạn rồi kí tên một cái rẹt là xong.
Mà giờ đây, đã lên đại học rồi, cậu lại phải đối mặt với chuyện này một lần nữa. Nhìn tờ giấy trắng trên bàn, Hạo Nam hoàn toàn mơ hồ, đến cách trình bày còn chẳng nhớ nổi.
Linh Thục liếc sang, im lặng mấy giây rồi thở dài. Thực ra cô cũng quên mất rồi.
Không biết thì hỏi “bác Google”, thế là hai người nhanh chóng lên mạng, gõ ngay từ khóa “Cách viết bản kiểm điểm chân thành và thuyết phục nhất.”
Thật không thể tin nổi! Đường đường là sinh viên đại học mà vẫn phải ngồi đây tra cứu cách viết bản kiểm điểm. Nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt vô cùng.
Sau một tiếng tham khảo qua N cách viết, Linh Thục và Hạo Nam cũng đã hoàn thành xong bản viết tay hai ngàn từ. Trên mạng còn có người bình luận rằng viết nhiều mới tỏ ra thành ý, còn vạch ra những điều cần lưu ý khi viết nữa, nói rằng đây là bài học xương máu của bản thân họ.
Thấy cũng có lý, Linh Thục và Hạo Nam cắn răng nghiến lợi, cố gắng “rặn” thêm từng câu từng chữ, miệt mài tô vẽ câu chuyện ăn năn hối lỗi của mình, cuối cùng lấp đầy hai mặt giấy với độ dài tiêu chuẩn hai ngàn từ.
Nhưng nói là “tận tâm viết”, chứ thực chất là đa phần vẫn là họ đi tổng hợp, cắt ghép từ những mẫu sẵn có mà thôi.
…
Đến trước phòng của Trần Kha Nghị, Linh Thục đẩy Hạo Nam: “Cậu gõ cửa đi.”
Hạo Nam lập tức lắc đầu quầy quậy, ánh mắt liếc qua tấm biển tên trên cửa rồi lại nhớ đến khuôn mặt lạnh băng của thầy Trần. Bao nhiêu dũng khí vừa gom góp được bỗng chốc tan biến hơn phân nửa. “Thôi, thôi, cậu gõ đi.” Cậu hoảng hốt đùn đẩy trách nhiệm.
Linh Thục khoanh tay, nhướn mày nhìn cậu bạn: “Cậu là đàn ông đấy, đừng có mà nhát gan như vậy. Mau giải quyết cho xong đi.” Không ngờ Hạo Nam ngày thường ăn to nói lớn hôm nay lại trở nên nhát gan như thỏ đế.
Đến lần này thì Hạo Nam không còn lời nào để nói. Đúng sớm muộn gì cũng phải làm chi bằng “chết sớm sớm siêu thoát”.
“Cốc Cốc Cốc…”
Trong phòng, Trần Kha Nghị vẫn đang chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn, ánh mắt trầm ngâm, suy nghĩ sâu xa.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh hơi nhướng mày, đưa tay xoa xoa thái dương, điều chỉnh lại tư thế rồi lãnh đạm lên tiếng: “Vào đi.” Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi.
Hạo Nam và Linh Thục mím môi, dù trong lòng chẳng chút tình nguyện nhưng vẫn phải đặt chân vào phòng. Cảm giác áp lực chẳng khác nào sắp sửa bước lên chiến trường.
Đứng trước bàn giáo sư Trần, cả hai đồng loạt cúi đầu, giọng điệu vô cùng lễ phép: “Em chào thầy ạ!”
Trần Kha Nghị đưa mắt nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh nhạt nhưng sắc bén, ngay lập tức nhận ra hai sinh viên gây náo loạn trong lớp sáng nay. “Có việc gì?” Giọng anh trầm thấp, không mang cảm xúc, nhưng đủ khiến bầu không khí xung quanh chùng xuống.
Linh Thục đặt bản kiểm điểm lên bàn. Nhìn vẻ mặt Hạo Nam rồi nhìn Trần Kha Nghị. Đúng là không trông mong gì ở Hạo Nam. Linh Thục đành phải làm “quân quả cảm” xông pha.
“Dạ em đến để nộp bản kiểm điểm.”
Trần Kha Nghị nhìn học trò của mình đầy nghi hoặc, nhíu mày nói: “Tôi không bảo các em viết.”
Linh Thục hắng giọng, cố gắng nặn ra một nụ cười hòa hoãn: “Dạ… là tự nguyện ạ! Chúng em nhận ra lỗi sai của mình, nên đến để… xin lỗi thầy…”
Cô dừng một chút, trong lòng lưỡng lự đấu tranh. Nhưng không còn cách nào khác, phải nói thôi, nếu không lần này coi như mất luôn cái điện thoại.
Cuối cùng, cô dồn hết dũng khí tích lũy suốt hai mươi mốt năm cuộc đời, khó nhọc thốt lên: “Cuối cùng… Em muốn… Thầy có thể… cho em xin lại điện thoại không ạ?”
Trần Kha Nghị khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét qua hai người, khóe môi nhếch lên như cười như không: “Là đến xin lỗi, hay đến lấy lại điện thoại?”
“Điện.. À dạ là… Chúng em muốn xin lỗi thầy là chuyện chính ạ!”
Mục đích chỉ có một điện thoại, không bị rớt môn, tuy nhiên cũng không thể nói trắng ra được phải có cái cớ chính là bản kiểm điểm, phải làm cho thầy Trần mềm lòng mà tha thứ.
“Cho tôi một lý do thuyết phục!”
Trần Kha Nghị khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai sinh viên trước mặt. Anh không phải trẻ con, cho nên lời nói của họ chẳng hề khiến anh dao động dù chỉ một chút.
Bất chợt anh lại nghĩ đến Kỳ Vân, những tình huống như thế này cô là người rành nhất, cũng lắm chiêu trò. Xem ra đẳng cấp cao hơn rất nhiều lần so với hai sinh viên này.
Linh Thục nuốt nước bọt, tận dụng kịch bản đã chuẩn bị sẵn, cố gắng giữ giọng điệu chân thành nhất có thể:
“Thầy, thực ra đoạn video đó cũng chẳng có gì đáng xem đâu ạ. Chỉ là vô tình được đăng trên diễn đàn trường, sau đó bạn em gửi vào hộp thư riêng, vì tò mò nên em mới bấm vào xem. Hoàn toàn không có ý định làm việc riêng trong giờ học, em cam đoan đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Thầy, điện thoại này em đã phải tích góp rất lâu mới mua được, chủ yếu là để hỗ trợ học tiếng Anh, nên thực sự rất quan trọng đối với em… Mong thầy có thể cân nhắc mà trả lại ạ!”
Nói xong, Linh Thục lặng lẽ quan sát phản ứng của thầy Trần, lòng không khỏi thấp thỏm. Lý do này đủ xúc động chưa? Chắc là đủ rồi nhỉ?
Trần Kha Nghị thấy trình độ nói dối suông tai của sinh viên ngày nay ngày càng cao rồi. Nhân lúc đang muốn điều tra chút tình hình, chi bằng có người tự chạy tới đây anh đỡ mất công tìm hiểu.
“À vậy sao? Đúng thật rất chăm chỉ, tôi tiếp nhận thành ý của hai em…” Anh dừng lại như suy nghĩ điều gì đó: “Vậy đoạn video đó không đáng xem như thế nào, nguồn gốc từ đâu em trình bày luôn đi để tôi cân nhắc xem điện thoại này nên giữ đến cuối năm hay trả lại bây giờ nhỉ?” Trần Kha Nghị đem điện thoại cầm trên tay xoay đi xoay lại bộ dạng như vô cùng phân vân không quyết định được.
Linh Thục mím môi chuẩn bị trả lời thì Trần Kha Nghị nhìn Hạo Nam: “Tôi nhớ không lầm điện thoại là của em, cũng chính em là người bấm xem, cùng lắm Linh Thục cũng chỉ là đồng phạm thôi, nên em trình bày đi.” Linh Thục cô bé này quá nhanh miệng, nói dối cũng không đỏ mặt, để cho cậu sinh viên kia nói chắc có lẽ thành thật hơn nhiều.
Linh Thục nhân lúc Trần Kha Nghị nhấp một ngụm trà véo tay Hạo Nam, ánh mắt trừng lớn nhìn bạn mình ý ra hiệu “Nếu cậu không nói cho thuyết phục thì đừng trách mình không giúp đỡ cậu.”
Tuy đoạn video đang xem dở nhưng Hạo Nam cũng biết đại khái, chuyện “Hot” ở trường mọi người truyền tai nhau rất nhanh: “Dạ… Hôm qua trong căn tin trường xảy ra một việc ồn ào, là cặp đôi cãi nhau rất to, sau đó cô gái khóc chạy ra cửa, vì không nhìn đường nên tông trúng một bạn nữ đang đi vào. Cô gái đó chạy khá nhanh lực cũng rất mạnh, nhưng may mắn lúc hai người sắp va chạm thì có một bạn nam kịp thời kéo bạn nữ đó vào lòng che chở. Một ‘Tay chuyên săn tin’ của trường nhanh chóng quay lại được cảnh đó rồi đăng lên diễn đàn sinh viên trường. Mọi người đang rất háo hức săn lùng hai nhân vật chính đó. Thật đúng là lãng mạn… Vì vậy hôm nay mới có tình huống mọi người không tập trung.”
Hạo Nam một mạch kể rõ sự việc. Ánh mắt còn có chút hâm mộ khi nghĩ về cảnh đó, cứ như đang diễn phim tình cảm.
“Lãng mạn sao?” Môi mỏng của Trần Kha Nghĩ nhếch lên, hờ hững lặp lại.
Linh Thục rất nhanh bắt được trọng điểm vội vàng nói đỡ: “Không lãng mạn chẳng có gì đáng xem học tập mới quan trọng nhất.” Thầy hỏi vậy nhất định là có vấn đề rồi. Hạo Nam đúng là ngu ngốc. Thầy Trần ngàn vạn lần đừng tức giận. Tiết học của thầy mới quan trọng. Linh Thục toát hết mồ hôi đợi phản ứng tiếp theo của Trần Kha Nghị.
Hạo Nam cũng biết mình lỡ lời vội im lặng.
Trần Kha Nghị hỏi thêm một vài điều rồi dừng lại. Anh cũng không thể nào tỏ ra quá quan tâm đến vấn đề này được. Anh trả điện thoại lại cho học trò của mình bảo họ ra ngoài kèm theo hai bản kiểm điểm kia.
Học trò của anh cũng rất đầu tư, bản kiểm điểm dài như vậy chắc cũng tốn không ít chất xám. Tuy nhiên bây giờ anh không rảnh rỗi đọc nó.
Cửa phòng được đóng lại, Trần Kha Nghị lại rơi vào trạng thái tập trung cao độ, anh nhớ kỹ tên diễn đàn và tên người đăng nội dung kia, thao tác gõ bàn phím của anh cực nhanh và chính xác, sau năm phút anh hài lòng thoát ra, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Suy nghĩ lại cũng chỉ là một vấn đề đơn giản.
Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi
- Website: https://byanhi.com/
- Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
- Email: anhinovel@gmail.com