/

March 27, 2025

Chương 26. Dòng chữ bí ẩn

Trần Kha Nghị chậm rãi giơ tay, chỉ thẳng vào cuốn sách trên bàn, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang theo ý tứ ép buộc: “Kỳ Vân, em có cần giải thích chút không?”

Người đàn ông này hôm nay bị gì mà cứ bắt cô giải thích hoài vậy, không phải chuyện kia cho qua rồi sao, còn cuốn sách này có gì liên quan đến cô chứ?

Một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trong đầu cô lúc này. Không biết rốt cuộc cô đã đắc tội gì với thầy Trần vậy? Xem ra, hôm nay cô khó có thể nguyên vẹn mà rời khỏi đây rồi.

Cố gắng giữ bình tĩnh, cô dè dặt mở miệng: “Em không hiểu, thầy có thể nói rõ một chút không?”

Trần Kha Nghị khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn xuyên thấu cô: “Em đã làm gì cuốn sách của tôi?”

Kỳ Vân bối rối nhìn xuống cuốn sách nằm ngay ngắn trên bàn, cô hoàn toàn không hiểu thầy đang nói gì. Thầy ấy có thể vào thẳng vấn đề luôn không? Cô xem cuốn sách mà thầy Trần đưa như bảo vật, lật từng trang rất nhẹ nhàng chỉ sợ vô tình làm nhăn trang nào đó. 

Dù trong lòng cô không ít lần muốn vò nát mấy cuốn sách chuyên ngành khô khan này rồi vứt vào thùng rác, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, cô đâu có dám thật sự làm vậy!

Trần Kha Nghị hừ nhẹ, đẩy cuốn sách về phía cô: “Tự xem đi.”

Kỳ Vân nuốt nước bọt, cẩn thận cầm lên. Khi vừa mở ra, cô lập tức hiểu ngay vấn đề.

Chết rồi!

Cô đã trả nhầm cuốn sách của học trưởng cho thầy Trần! Sao lại bất cẩn như vậy chứ? Nhưng mà không lẽ thầy ấy nghĩ cô là người viết mấy dòng chữ kia nên nổi giận sao? Nếu thế thì dễ giải quyết rồi. Chỉ cần đổi lại là xong, hại cô căng thẳng suốt nãy giờ. Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Nhưng cô không biết rằng, ngay khoảnh khắc ấy, một ánh mắt sắc bén vẫn lặng lẽ dõi theo cô. Trần Kha Nghị tựa lưng vào ghế, cánh tay đặt hờ trên bàn, im lặng nhìn cô gái trước mặt.

Anh chờ cô giải thích. Nhưng điều khiến anh khó chịu là tại sao khi nhìn cuốn sách này, ánh mắt cô lại sáng đến vậy? Thậm chí còn cười. Rõ ràng trước đó căng thẳng không thôi, sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy? Không lẽ cô đang nhớ đến người đã đưa sách cho cô? Nghĩ đến đây sắc mặt Trần Kha Nghị trầm xuống, trong lòng bỗng dâng lên một cơn khó chịu không tên.

Sự bức bối của Trần Kha Nghị đã lộ rõ, nhưng Kỳ Vân lại chẳng hề hay biết, vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhõm như thể cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nhìn thấy biểu cảm ấy, anh không kiên nhẫn gõ vài ngón tay lên mặt bàn, âm thanh dội vào không gian yên tĩnh, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Giật mình, cô vội ngẩng đầu nhìn anh, nhưng nụ cười vẫn không tắt.

“Thầy Trần, xin lỗi là em đưa nhầm sách cho thầy.”

Đúng lúc hôm nay cô có mang theo sách trả cho học trưởng Thẩm, vừa hay lúc này có thể đem ra đổi với thầy Trần. Như vậy đỡ tốn công tiếp tục trao nhầm sách cho học trưởng Thẩm. Cô nhanh chóng mở ba lô ra lấy cuốn sách đúng đặt lên bàn, rồi thu lại cuốn sách của học trưởng Thẩm cất vào ba lô.

Động tác của cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong vấn đề rắc rối.

Trần Kha Nghị nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Giải thích như vậy là xong rồi sao? Không phải anh không biết cuốn sách đó không phải của anh.  Điều anh muốn biết là những dòng chữ được tô đậm kia, đặc biệt là câu cuối cùng kèm theo một hình trái tim, rốt cuộc là do ai viết?

Nhưng anh không thể hỏi thẳng. Hỏi như vậy chẳng khác nào tự vạch trần tâm tư của mình.

Thế nên, anh chỉ lạnh giọng nói: “Nội dung bài tiểu luận, không phải em tự làm?”

Lần này đến lượt Kỳ Vân sững sờ. Cô chớp mắt, rồi vội vàng lắc đầu: “Dạ không! Em đảm bảo là tự mình làm!”

Cô rất tự tin mà nói ra những lời này. Bởi đây hoàn toàn là sự thật.

Thế nhưng, Trần Kha Nghị không dễ dàng buông tha. Anh cầm lấy bài tiểu luận của cô, lật giở vài trang, ánh mắt sắc bén quét qua những dòng chữ: “Vậy… Những ghi chú trong sách là sao? Tôi thấy rất giống với nội dung bài tiểu luận.” 

Anh lật vài trang trong bài tiểu luận của Kỳ Vân mày nhíu lại tỏ ra vô cùng nghiền ngẫm: “Đừng nói chữ đó là do em viết.” Khóe miệng Trần Kha Nghị không kiêng dè gì mà nhếch lên. Anh đi một vòng lớn chủ yếu để biết cho bằng được thắc mắc trong lòng.

Kỳ Vân chỉ vì trả nhầm sách mà dính đến một mớ rắc rối. Lần sau nhất định cô phải kinh nghiệm, làm gì cũng nên cẩn thận một chút. 

Quả thật là cô sao chép nội dung của học trưởng nhưng không phải hoàn toàn. Cô có đọc lại sách. Nhưng không thể nói sự thật được. Vì đây là bài tập do chính Trần Kha Nghị giao cho cô, nếu cô thừa nhận đã dựa vào ghi chú trong sách để làm, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hít sâu một hơi, Kỳ Vân giả vờ bình tĩnh, cẩn thận đáp: “Dạ, sách em mượn của đàn anh khóa trên, vì hôm đó em để quên sách của thầy ở nhà nên phải mượn sách để làm bài. Còn nội dung em chỉ tham khảo thôi, đa phần do em tự đọc sách rút ra.”

“Đàn anh sao?” Giọng điệu anh có phần không hài lòng.

Đây là sách chuyên ngành bản giới hạn, rất khó mua, người mua được sách này chắc chắn là người yêu sách như mạng. Giữ gìn nâng niu cuốn sách chứ không thể gạch lung tung vào sách như thế. Hơn nữa nét bút vẫn còn mới. Là mới viết vào gần đây. 

Tình nguyện cho cô mượn sách còn hy sinh cả “vật yêu quý” của mình, xem ra không đơn giản. Nhưng nhìn thái độ của cô gái trước mặt này lại không hiểu nội tình.

Không biết cũng tốt. Nhưng không hiểu có thể hỏi anh, cô lại không làm như vậy mà đi hỏi người ngoài. Những lần trước không phải luôn chạy theo sau làm phiền rồi bắt anh chỉ cô giải bài tập hay sao? Đúng là không biết suy nghĩ.

Trong lòng anh vẫn có một chút gì đó khó chịu không tan được.

“Vậy em giải thích một chút từ in đậm trong trang hai bảy đi.”

Cô giải thích thuyết phục vậy mà vẫn không chịu tha cho cô. Đúng là không có “tình người”. Tại sao cô lại dính líu đến người này.

Kỳ Vân cố tỏ ra điềm tĩnh lật sách đến trang hai bảy, mong là cô trả lời được.

Là tiếng anh chuyên ngành. Thời gian cô tóm tắt sách còn không kịp, làm sao rảnh rỗi mà dịch từ chuyên ngành nói chi đến việc giải thích.

“Thầy, thực ra thì em chưa tra nghĩa, nhưng thầy có thể hỏi nội dung từng chương em tóm lại được hết ạ.” Kỳ Vân cắn môi, nhìn Trần Kha Nghị e dè nói. Quả thật là cô không hiểu nhưng hỏi nội dung khái quát cô tự tin trả lời được.

Trần Kha Nghị khẽ nhướng mày, nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên nói: “Được rồi cất sách vào đi.”

Hả? Dễ dàng vậy sao? Cô tưởng mình sắp bị “hành hạ” đến nơi, nhưng thầy Trần lại bất ngờ rộng lượng tha cho cô thế này. Cô còn xém nữa mắng anh mất nhân tính rồi. Chẳng mấy chốc hình tượng thầy Trần trong lòng cô lại quay lại rồi.

Nhưng khi cô chưa kịp vui mừng tân bốc anh lên tận mây xanh, thì thầy Trần “người đang tỏa sáng” đã đưa tiếp cho cô một cuốn sách mới.

Kỳ Vân nhận lấy trong tình trạng hóa đá, bởi vì đây là sách những từ chuyên ngành thông dụng bằng tiếng anh. Phải nói nó khó gấp mười à không trăm ngàn lần những cuốn trước.

Trần Kha Nghị thản nhiên nói, giọng điệu đầy quyền uy: “Em phải học thuộc hết cho tôi ba chương đầu, tuần sau kiểm tra.”

Nhìn nét mặt của Kỳ Vân đủ màu sắc có sửng sốt vừa tức giận lại có điều gì đó không nói nên lời. Làm tâm trạng vốn không vui của Trần Kha Nghị tiêu tan ngay lập tức.

Quả thật là có tác dụng.

“Em có ý kiến?” Giọng của Trần Kha Nghị trầm xuống, mang theo chút khó chịu, nhưng nếu để ý kỹ thì đã bớt lạnh lùng hơn lúc trước. Ánh mắt anh quét qua cô gái trước mặt, rõ ràng nhìn ra được sự bất mãn trong đôi mắt của cô.

“Dạ có!” 

Kỳ Vân nắm chặt tay, cô hít sâu lấy hết dũng khí, lần này cô phải nói ra hết mặc kệ sống chết. Mà không phải anh cũng đã chèn ép khiến cô sống dở chết dở rồi sao?

“Nói đi.” Trần Kha Nghị dựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng hiện vẻ hiếu kỳ, chờ xem rốt cuộc cô muốn nói gì.

Kỳ Vân ngẩng đầu, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Các bạn cùng đi thực tập với em đều đã được theo thầy hướng dẫn đi làm trợ giảng, học hỏi được rất nhiều. Còn em thì sao? Em chỉ suốt ngày phải ngồi làm báo cáo, khi nào em mới được theo thầy lên lớp đây? Có phải… do thầy không thích hướng dẫn em không?”

Không gian bỗng nhiên im lặng. Trần Kha Nghị hơi nheo mắt, ánh nhìn sắc bén dừng lại trên gương mặt đầy mong đợi của cô. Anh chậm rãi hỏi lại, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người khác khó đoán: “Em có ý kiến với cách dạy của tôi?”

Vấn đề bỗng dưng được quăng ngược lại về cho Kỳ vân.

Cô lập tức lắc đầu, vội vàng giải thích: “Không phải! Em chỉ muốn biết khi nào được theo thầy làm trợ giảng thôi!” Nói đến đây, cô dừng lại, hơi cắn môi. Thật ra, cách dạy của anh đúng là quá khác người, khiến cô suy nghĩ mãi mà vẫn không thông. Cô chỉ sợ anh vẫn còn thành kiến vì những chuyện trước đây cô làm.

Ánh mắt Kỳ Vân tràn ngập sự mong đợi. Giữa thầy trò muốn làm việc ăn ý với nhau tất nhiên phải dựa vào sự tin tưởng. Cho nên cô muốn nhân cơ hội này giải tỏa hết khúc mắc trong lòng. Cô cần một câu trả lời rõ ràng từ anh.

“Tôi hỏi em một vấn đề nếu em trả lời được ngày mai tôi sẽ cho em lên lớp.”

“Dạ được!” Dù sao bây giờ cô cũng không được làm trợ giảng. Nên câu hỏi này có trả lời được hay không cô cũng không thiệt thòi.

Trần Kha Nghị bình thản nhìn cô, giọng điệu không nhanh không chậm: “Nếu khi đứng lớp, có một sinh viên hỏi em về một thuật ngữ chuyên ngành, chẳng hạn như từ ban nãy tôi vừa hỏi, em sẽ xử lý thế nào?”

Cô sững người. Đây không phải là đang làm khó cô sao?

Thấy cô có vẻ bối rối, Trần Kha Nghị nhấp một ngụm nước, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện, khẽ cười nhưng giọng nói lại sắc bén tiếp tục: “Khó trả lời? Em cho rằng tôi đang cố tình làm khó em?” Anh hơi nghiêng người, giọng nói nghiêm túc hơn hẳn: “Đừng nói với tôi là em sẽ bảo sinh viên đợi cô tra từ điển hay lên Google rồi trả lời. Nếu vậy thì rõ ràng các em ấy cũng có thể tự làm điều đó mà không cần đến giảng viên.”

Những lời này khiến Kỳ Vân nghẹn họng.

Anh ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Thật ra từ tôi hỏi em là một từ rất thông dụng. Nếu đến những thuật ngữ cơ bản đó mà em còn không nắm vững, vậy thì em không có tư cách đứng trên bục giảng.”

Lời nói của anh có hơi gay gắt, nhưng lại là sự thật. Ban đầu, Kỳ Vân cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ kỹ lại, cô hiểu rằng mình đã quá chủ quan. Muốn đứng lớp, trước hết phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Phương pháp giảng dạy của Trần Kha Nghị tuy có phần khắc nghiệt, nhưng suy cho cùng, anh chỉ muốn tốt cho cô.

Hít sâu một hơi, cô cúi đầu, giọng nói đầy thành khẩn: “Thầy, em sai rồi!” Có sai thì nhận, có lỗi thì sửa. Cô không phải người thích trốn tránh trách nhiệm.

Thế nhưng, cô vẫn chưa từ bỏ hy vọng cuối cùng. Ánh mắt lóe lên một tia mong chờ, cô dè dặt hỏi: “Nhưng nếu em học thuộc các thuật ngữ chuyên ngành, thầy sẽ cho em cơ hội theo thầy đứng lớp phải không?”

Trần Kha Nghị hơi nhướng mày. Học trò này của anh cũng biết lợi dụng thời cơ quá nhỉ? Không thể phủ nhận, cô rất giỏi nắm bắt tình huống, phản ứng linh hoạt, cũng có chút tố chất của một người giảng dạy.

Anh trầm mặc vài giây, rồi bình thản đáp: “Làm tốt nhiệm vụ của em đi.”

Không nói đồng ý, cũng không phản đối. Vậy tức là… đã ngầm chấp nhận rồi!

Kỳ Vân không giấu được vui mừng, lập tức gật đầu: “Dạ! Em sẽ làm thật tốt!”

Cô rất muốn xác nhận lại cho chắc chắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định không hỏi thêm. Nếu bây giờ tâm trạng Trần Kha Nghị không vui mà thay đổi ý định, chẳng phải cô mất đi cơ hội sao? Chi bằng cứ hoàn thành nhiệm vụ trước, rồi sau đó hẵng nhắc lại chuyện này cũng chưa muộn.

Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện