Sau khi Anh Thu đi, phải một lúc lâu Phạm Tích Nhân mới đứng dậy nổi. Không thể khinh thường sức mạnh của cô gái này. Vẻ mặt của anh tuy đã ổn hơn, nhưng chỗ “đó” vẫn rất đau.
Anh hết sức bình tĩnh, chậm rãi đứng thẳng, gồng người bước đi. Cố tỏ ra bình thường, nhưng vẫn là bước từng bước nặng nhọc. Ít nhất phải cao ngạo mà rời khỏi đây. Chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của anh. Để người khác phát hiện chuyện vừa xảy ra anh không còn mặt mũi nào mà đối mặt với mọi người nữa. Vẫn may sức chịu đựng của anh tốt, thành công ngồi vào xe rời đi.
Về đến nhà Phạm Tích Nhân thở hắt ra một hơi. Tìm đến số Dư Kỵ bấm gọi. Cái con người này làm gì mà không chịu nghe máy chứ? Phạm Tích Nhân gấp gáp bấm gọi liên tục.
Phía bên kia, Dư Kỵ vừa kết thúc một ca phẫu thuật kéo dài. Chân tay rã rời, anh chẳng còn màng đến hình tượng, ngồi phịch xuống, lưng dựa vào tường, một chân duỗi thẳng, một chân gập lại, tay đặt lên đầu gối, thở dốc như sắp kiệt sức.
“Nghe đây, cậu nhớ mình sao?” Dù kiệt sức nhưng Dư Kỵ vẫn có tâm trạng đùa giỡn.
“Cậu giới thiệu cho mình một bác sĩ nam khoa, càng kín đáo càng tốt.”
Phạm Tích Nhân khó khăn lắm mới thốt ra được câu đó. Anh nhất định phải kiểm tra lại cho chắc, nhưng lại không muốn đến bệnh viện để bị người ta dòm ngó, chỉ còn cách trông cậy vào Dư Kỵ.
“Sao? Cậu gặp vấn đề gì à? Nói luôn đi, mình là bác sĩ mà, lại còn xuất sắc nữa, cần gì phải tìm đâu xa.” Dư Kỵ vỗ ngực tự tin, giọng đầy tự hào.
Phạm Tích Nhân khẽ ho, giọng thấp hẳn xuống: “Chỉ là… vùng quan trọng bị va chạm một chút.”
Nói xong, mặt anh cũng hơi đỏ lên vì ngượng.
“Phụt! Sẽ không đến mức sau này tuyệt tử tuyệt tôn chứ?” Thấy tìm bác sĩ nam khoa đã thấy sai sai rồi, Phạm Tích Nhân nói bị va đập có lẽ nào: “Này cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt hả?” Chọc vào người không thể chọc, bị người người ta đá vào chỗ đó, chắc chắn anh đoán không sai đâu. Không lý nào lại có thể là tình huống va đập ở thông thường. Trường hợp anh tưởng tượng đáng tin hơn nhiều.
“Im miệng!” Phạm Tích Nhân hét lớn vào điện thoại: “Cậu dám trù mình.”
Nếu lúc này Dư Kỵ đứng trước mặt, anh đã nhào tới bóp cổ cậu ta rồi, cho chừa cái tật ăn nói bừa bãi.
“Ha ha ha…”
Dư Kỵ cười đến không ngớt. Biết là mình lỡ lời, nhưng vẫn không thể nhịn được. Dù sao, với một người luôn coi trọng thể diện như Phạm Tích Nhân, việc dám mở miệng thừa nhận chuyện này đã là chuyện kinh thiên động địa rồi.
Con người mà đừng quá tạo nghiệp. Anh hết sức thông cảm cho hoàn cảnh của bạn mình. Nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau rồi, nhưng cười trên nỗi đau của bạn thân vẫn thú vị hơn nhiều.
Cuối cùng anh nén cười: “Đảm bảo với cậu vào tay tớ lợn què cũng chữa thành lợn lành.”
“Lợn cái đầu cậu.” Vì dùng quá sức, Phạm Tích Nhân rít lên một tiếng đầy đau đớn.
…
Dựa vào khả năng của Dư Kỵ, rất nhanh sau đó, có một vị bác sĩ trạc năm mươi tuổi xuất hiện trước nhà Phạm Tích Nhân. Ông ta hỏi triệu chứng, tiến hành thăm khám rồi kết luận: “Bị tổn thương, tích tụ máu bầm, chỉ cần cậu nghỉ ngơi nhiều tránh vận động mạnh vài ngày sẽ ổn.”
Ông ta đưa một bịch thuốc đủ loại là thuốc bổ, thuốc tan máu bầm… Lúc ra về vẻ mặt ông ta hơi căng thẳng nói: “Nếu có biểu hiện lạ tốt nhất cậu nên đến bệnh viện kiểm tra lại.”
Tâm trạng của Phạm Tích Nhân cuối cùng cũng dịu lại đôi chút khi nghe bác sĩ kết luận không có gì nghiêm trọng. Chỉ là chấn thương phần mềm, nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn.
Nhưng chưa kịp yên lòng thì câu chêm thêm của bác sĩ lại khiến anh tái mặt.
Biểu hiện lạ là cái gì? Sao không nói rõ luôn đi! Một câu mơ hồ như vậy chẳng khác nào vứt một quả bom vào đầu người ta rồi bỏ chạy. Phạm Tích Nhân vốn đang tạm an lòng lại bị kéo ngược vào trạng thái bất an, hoang mang mà không thể phát tiết.
Trong cơn bức bối, anh vung tay ném mạnh chiếc ly thủy tinh trên bàn.
“Choang!”
Âm thanh vỡ vụn vang lên lạnh buốt.
Cứ đợi đến khi anh phục hồi rồi nhất định sẽ tìm Anh Thu tính sổ.
Có điều chuyện trước mắt là với tình trạng này anh không thể nào vác mặt lên công ty được. Đành gọi điện thoại cho Trần Kha Nghị xin đình công dưỡng thương. Thật ra chỉ là thông báo một tiếng, Trần Kha Nghị không cho anh cũng nghỉ.
Chắc cô gái Anh Thu này đang rất thoải mái nhỉ? Nhìn hình thám tử tư gửi về, vẻ mặt cô lúc nào cũng tươi cười, đi học, đi làm rồi về nhà vô cùng nhàn hạ. Cô có cảm giác áy náy chút nào không? Còn anh mấy hôm nay vô cùng khổ sở, đứng ngồi không yên.
Tất nhiên không thể để Anh Thu vui vẻ hưởng thụ cuộc sống trong khi anh chật vật được. Phải tìm cách cho cô nếm mùi từng chút một, xem như để cô tập quen dần, sau này đỡ bị sốc.
Trần Kha Nghị đúng là con ma hút máu người, dù đã xin nghỉ ở nhà vẫn không được tha, cậu ấy nói rằng: “Không đến công ty được thì làm việc ở nhà.” Mà nhất định trong mấy ngày nghỉ phải hoàn thành. Có ai đáng thương hơn anh không chứ. Bị một cô gái làm trọng thương, bạn bè thì một người nghe xong cười như điên, người còn lại bóc lột sức lao động của anh bất chấp hoàn cảnh.
Tất cả những chuyện này đều do một mình Lê Hoàng Anh Thu gây ra.
“Phó tổng xong việc rồi tôi xin phép đi trước.” Tầng Quang là nhân viên công ty được phân phó đem văn kiện đến nhà cho Phạm Tích Nhân xét duyệt.
Phạm Tích Nhân tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, khuôn mặt đăm chiêu, phun ra một câu: “Tầng Quang, cậu nói xem con gái sợ nhất là gì?”
“Hả?” Tầng Quang không rõ dụng ý của Phạm Tích Nhân lắm, cậu ta hơi căng thẳng.
“Lời tôi nói cậu không nghe rõ sao? Cứ trả lời là được.”
Tất nhiên Tầng Quang nghe rõ từng chữ, chỉ là bị bất ngờ, suy nghĩ xong cậu ta nói: “Chắc là sợ ma.” Thứ kinh điển nhất từ già tới trẻ nhỏ ai cũng sợ.
Phạm Tích Nhân im lặng phân tích. Nếu hù ma xem ra tốn rất nhiều công sức lại dễ bị phát hiện, có cách nào đơn giản hơn không?
“Cái khác đi, đại loại là thứ gì đó.”
“Gián.”
Tầng Quang trả lời nhanh chóng. Gần đây bạn gái cậu ta luôn cằn nhằn trong nhà có gián không dám ở, thậm chí còn bật đèn cả đêm chỉ sợ con gián đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Thật ra tầng Quang cũng sợ gián, nói đến cậu ta liền rùng mình, chà sát cánh tay. Rồi khoa trương diễn tả vẻ mặt bạn gái cậu ta sợ lúc nhìn thấy con gián.
Phạm Tích Nhân càng nghe càng thấy hứng thú, môi mỏng nhếch lên, nhìn Tầng Quang khoa tay múa chân làm ra biểu cảm sợ hãi anh lại tưởng tượng ra người đang đứng trước mặt anh lúc này là Anh Thu chứ không phải là Tầng Quang. Chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây.
Hỏi xong, Phạm Tích Nhân phất tay bảo Tầng Quang có thể ra về trong khi cậu ta còn ngơ ngác.
Đợi Tầng Quang đi khỏi, Phạm Tích Nhân nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi một chuyện, tìm mấy con gián thả vào nhà cô gái đó. Nhất định phải theo dõi tình hình, chụp lại gửi về cho tôi biết….”
Đợi bên kia đáp lại Phạm Tích Nhân tiếp tục nói: “Đúng ngay hôm nay, căn nhà đối diện nhà Anh Thu anh cứ vào ở đi, tôi đã sắp xếp rồi, chỉ cần lấy chìa khoá ở chỗ bảo vệ là được.”
Phân phó xong, Phạm Tích Nhân vươn vai, tinh thần phấn chấn lên hẳn. Cứ đợi xem vẻ mặt sợ hãi của Anh Thu, chắc sẽ rất thú vị.
Không thể trực tiếp ra tay đành gửi “gián nhỏ” đến chào hỏi trước vậy.
Tối đó Phạm Tích Nhân đi ngủ sớm, lại ngủ vô cùng ngon giấc, mà ở nhà Anh Thu lại là một diễn biến khác.
Thám tử tư cũng không an nhàn, thông qua cánh cửa, anh ta ghé sát tai căng thẳng nghe ngóng theo dõi tình hình của nhà Anh Thu cập nhật tin tức mới nhất cho Phạm Tích Nhân.
Khả Uy anh trai Anh Thu, chỉ về được mấy ngày thăm cô lại tiếp tục đi đến thành phố khác làm việc bỏ cô ở nhà một mình. Còn Kỳ Vân dạo này vừa bận làm báo cáo thực tập vừa theo sát giáo sư Trần chẳng còn thời gian dành cho cô. Cuối cùng vẫn là một mình cô bơ vơ hết sức nhàm chán.
Còn nói về người yêu ư? Tạm thời bỏ qua đi cũng chẳng có gì thú vị. Hằng ngày gặp nhau ở nơi làm việc đã quá đủ rồi, về nhà không muốn bị làm phiền. Nhớ đến cái hôm ở Mỹ Vị Anh Thu lại thấy kinh sợ, mong rằng người đàn ông đó đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Từ sau hôm đó tâm trạng phập phồng cũng không còn nữa, một cú đá đó để đổi lại nụ hôn đầu, xem như cô chịu thiệt thòi mà cho qua vậy.
Anh Thu nấu mì gói, giải quyết xong buổi tối, ra ngoài đổ rác rồi vào nhà mở điện thoại lên chơi game đánh Boss. Càng chơi càng hăng không dừng được. Đến tận gần mười hai giờ khuya cô mới tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, cô bật đèn đi vào bếp mở tủ lạnh uống nước. Dưới chân truyền đến cảm giác nhột nhạt làm Anh Thu giật mình la lớn: “Á!”
Nhíu chặt mày Anh Thu lập tức nhìn xuống dưới. Đập vào mắt cô là một con gián mập mạp đang thoải mái bò trên mu bàn chân cô. Không những vậy xung quanh đồng bọn nó cũng xuất hiện, tổng cộng là mười con, có con đang bay, có con đang bò khắp nhà.
Khi không tại sao lại xuất hiện nhiều gián như vậy nhỉ? Cô nhớ ở chung cư luôn có kiểm tra định kỳ phun thuốc diệt côn trùng. Nhất định mai phải hỏi rõ, còn bây giờ, Anh Thu nhếch môi nhìn đàn gián đầy cảm thông: “Bà đây đang không có chỗ giải tỏa căng thẳng, đánh Boss mười trận thua hết chín, nhưng đánh tụi mày nhất định không trượt phát nào!” Cô tháo dép cầm trên tay, chầm chậm đi đến vị trí con gần nhất.
“Bộp!”
Con gián đáng thương cả người dẹp lép, anh dũng hy sinh. Mà đồng bọn của nó cũng nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Anh Thu tiếp tục xử lý những con tiếp theo. “Choang!” Không cẩn thận cô quơ tay trúng cái bình hoa trên bàn rơi xuống đất.
Xử lý xong bầy gián, quét dọn bình hoa, Anh Thu rửa tay đi ngủ. Hoạt động nhiều giãn gân cốt ngủ cũng ngon hơn rất nhiều.
Đến sáng Anh Thu bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc. Dù quyết định mặc kệ, cô kéo cao mền phủ qua đầu ngủ tiếp nhưng tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngừng. Anh Thu bực bội ngồi bật dậy hét to: “Đợi một lát.” Cô xuống giường vệ sinh cá nhân xong ra mở cửa.
Là quản lý chung cư, ông ta ôm một cuốn sổ, đang ghi chép gì đó. Mà mỗi khi ông ta xuất hiện không phải nhắc nhở gì đó thì chính là thu tiền.
Thấy Anh Thu ra, quản lý đã mở lời trước: “Cô Lê, đến hạn đóng phí vệ sinh rồi.”
Cô biết ngay mà, không có gì tốt lành, bởi vậy ông ta mới kiên nhẫn đập cửa lâu như vậy cũng không đi: “Tháng này tôi không đóng.”
“Cái này là nghĩa vụ cô đừng làm khó tôi nữa.” Bình thường chuyện đóng tiền, nhà này đóng rất nhanh gọn không dây dưa, hôm nay làm sao vậy chứ, ông ta không khỏi thắc mắc.
“Đóng tiền vệ sinh, vậy mà các chú lại không làm tốt trách nhiệm, phòng tôi có côn trùng xâm nhập đây, đóng chỉ phí tiền.”
“Không có bằng chứng cô đừng vu khống.” Quản lý bắt đầu không vui. Trường hợp thoái thác trách nhiệm không muốn đóng tiền ông ta đã gặp nhiều, quá quen thuộc. Đến hộ gia đình gương mẫu nhất cũng bắt đầu làm phản rồi.
“Được, chú đợi chút.” Anh Thu quay người đi vào nhà, rất nhanh cô quay lại, tay cầm râu một con gián đã chết quơ qua quơ lại trước mặt ông quản lý: “Chú nhìn xem đây là gì? Hại tôi hôm qua cả đêm mất ngủ.”
Cô nhăn mặt tỏ ra khó chịu: “Nếu chú muốn thu tiền, tôi đành kể cho mấy nhà xung quanh biết chung cư làm ăn tắc trách.”
Ông quản lý nhìn con gián trên tay Anh Thu nhíu mày, nói như vậy không thể là giả được, mà nếu chuyện này đồn ra ngoài thì sẽ rắc rối to. Giọng ông ta trở nên dịu lại: “Cô Lê này, chúng tôi xin lỗi, sẽ lập tức giúp cô khử trùng nhà miễn phí, tiền cũng không thu nữa, mong cô đừng làm lớn chuyện.”
Không ngờ kết quả lại ngoài dự định. Phải cảm ơn mấy con gián rồi. Bề ngoài Anh Thu tỏ ra không vui, miễn cưỡng gật đầu không tính toán chuyện nhỏ nhặt: “Nghe theo chú.”
Cửa nhà đối diện luôn hé ra một khe nhỏ, camera hướng đến Anh Thu nhấp nháy liên tục.
Phạm Tích Nhân ở nhà nhận được một loạt báo cáo được gửi đến suốt đêm. Thám tử này làm việc thật có trách nhiệm, nhưng đêm qua anh ngủ quên bây giờ mới nhớ đến mở ra xem. Anh hồi hộp xem từ đầu tới cuối. Giây phút anh mong đợi cuối cùng cũng đến. Tuy bỏ lỡ việc cập nhật đúng thời điểm nhưng lúc này vừa xem vừa tưởng tượng cũng được.
8PM: Về đến nhà. [Hình ảnh] (Kèm theo là bức ảnh Anh Thu mở cửa.)
8h30 PM: Ăn tối mì gói. [Hình ảnh] (Phạm Tích Nhân nhếch môi, thám tử tư cũng rất chịu khó xem xét thùng rác nhà người ta báo cáo cho anh tỉ mỉ, anh ta đúng là một người có đạo đức nghề nghiệp.)
9PM: Ra ngoài vứt rác. (Không có gì đáng xem!)
12PM: Tắt đèn đi ngủ. (Ngủ khuya vậy sao? Không biết cô ta làm gì trong lúc này nhỉ?)
2AM: Bật đèn. (Người anh thuê, thả gián sau mười hai giờ khuya, mà lúc này cô ta bật đèn chắc sắp có điều thú vị rồi đây. Phạm Tích Nhân căng mắt tập trung nhìn màn hình.)
2:10AM: Có tiếng hét lớn của cô Anh Thu. (Điều anh mong đợi cũng đến rồi, chắc là bất ngờ lắm phải không Anh Thu? Quà tôi tặng cô có thích không? La lớn như vậy chắc đang cảm động đi. Không cần cảm ơn đâu.)
2:20AM: Có tiếng đổ vỡ. (Lúc này theo như anh suy đoán cô đang chiến đấu với bầy gián. Anh nhớ lại cảnh Tầng Quang miêu tả vẻ mặt sợ hãi của bạn gái cậu ta, chắc chắn Anh Thu trong lúc này cũng đang rúc mình vào trong góc, tay quơ loạn xạ, sau đó ném thứ gì đó về phía con gián mới tạo ra tiếng vật gì đó bị vỡ phát ra tiếng ồn lớn kinh động đến tận nhà thám tử đối diện. Thật đáng tiếc không được chứng kiến tận mắt, nếu có hình ảnh thì tốt rồi.)
3:30AM: Tắt đèn. (Cô gái này dám tắt đèn cùng bầy gián sống trong bóng tối sao? Chắc chắn ngủ không ngon giấc đâu)
7AM: Gặp quản lý chung cư. [hình ảnh] [hình ảnh][hình ảnh]…
Phạm Tích Nhân bấm vào một loạt hình được gửi đến. Anh lướt từng tấm, là cảnh cô nói chuyện cùng quản lý, nét mặt này chắc là chưa tỉnh ngủ. Đêm qua mệt mỏi thế cơ mà. Sau đó cô đi vào nhà, khi quay lại trên tay cầm thứ gì đó. Nhìn không rõ anh phóng to lên xem.
Cái gì đây? Trên tay Anh Thu nắm chặt râu một con gián, ánh mắt đắc ý nhìn quản lý. Không thể tin được? Hoàn toàn kinh ngạc, anh nghi ngờ liệu Anh Thu có phải con gái không? Nhưng rõ ràng cảm xúc chạm vào môi cô rất tuyệt vời, Phạm Tích Nhân bất giác đưa tay chạm vào môi mình, vẫn còn dư vị âm nóng vẫn còn lưu lại ở đây mà.
Cô gái này thực sự không sợ gián sao? Còn có thể cầm nó trên tay mà đung đưa qua lại.
Anh đang xem hình ảnh gì đây? Sự thật quá phũ phàng. Do anh quá khinh người rồi.
Vậy mà anh còn đang mong đợi nét mặt sợ hãi của Anh Thu. Đúng là ăn phải dưa bở rồi. Phạm Tích Nhân chán ghét tắt laptop gập mạnh xuống, còn anh nằm xuống bàn thở dài.
Hoàn toàn bất lực không còn lời nào để nói.
Bây giờ phải tìm cách gì đây? Bắt cô sau đó dùng hình thức tra tấn một trận e là quá dễ dãi, mà anh là công dân tốt tuân thủ pháp luật ai lại làm như xã hội đen. Phải chơi trò “mèo vờn chuột” từ từ làm cô kiệt sức mới thú vị. Mà vẻ mặt sợ hãi khi nhìn anh ở Mỹ Vị rất đáng để thưởng thức. Đành chịu thiệt thòi dùng nét mặt đẹp trai rạng ngời này đích thân gặp cô gái đó để tiếp tục trò chơi của anh thôi.
Không ngờ “món quà chào hỏi” đầu tiên lại phản tác dụng. Thay vì thỏa mãn, Phạm Tích Nhân chỉ thấy uất nghẹn. Cô không sợ gián ư? Không sao… anh còn nhiều chiêu khác vẫn chưa tung ra.
Truyện Xem Mắt Gặp Định Mệnh thuộc bản quyền của tác giả An Hi
- Website: https://byanhi.com/
- Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
- Email: anhinovel@gmail.com
Hãy đánh giá để ủng hộ tác giả!
0 / 5. 0
Cảm ơn bạn!