Dù bây giờ trong nhà chỉ còn lại Lục Đông Quân và Lý Nam, cộng thêm trong lòng anh vô cùng nôn nao muốn nhân cơ hội này bắt chuyện với Lý Nam, nhưng trong thâm tâm anh biết rằng không thể lợi dụng lúc gia đình người khác gặp chuyện để tranh thủ cơ hội. Có lẽ vẫn cần một chút kiên nhẫn nữa.
Lục Đông Quân ngồi bên ngoài suy nghĩ một lát, thấy mọi việc đã ổn, bây giờ anh cũng nên đi về thôi. Khung cảnh xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ nhàng từ mái nhà, tạo nên một không gian bình yên nhưng cũng khiến người ta có cảm giác có chút gì đó nôn nao khó tả.
Vừa đi được mấy bước, Lý Nam từ trong nhà đi ra nói với theo: “Cảm ơn cậu giúp đỡ con gái tôi.” Dù ông không thích Lục Đông Quân, nhưng phép lịch sự tối thiểu vẫn có, người này là người giúp đỡ con gái ông cho nên ông vô cùng biết ơn.
Lục Đông Quân dừng lại, hơi xoay người nhìn về phía Lý Nam thật lòng nói: “Không có gì. Nếu không phải là Lý Nguyệt tôi vẫn giúp. Cho nên chú không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Dường như câu nói này càng khiến cho Lý Nam bận lòng hơn. Ông không ngừng suy nghĩ, nội tâm đấu tranh dữ dội. Ánh mắt ông lộ rõ sự mâu thuẫn và khó xử. Cuối cùng, ông thở dài, lên tiếng: “Cậu về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đến chiều mai quay lại chúng ta nói chuyện.”
Lục Đông Quân cong môi đáp: “Cảm ơn chú.” Câu sau, Lý Nam không nói bằng tiếng địa phương mà nói bằng tiếng miền xuôi. Lục Đông Quân liền biết, mặc dù ông ấy không chính thức thừa nhận bản thân là Huỳnh Thành Nam, nhưng cũng đã ngầm chấp nhận, mở lòng nói chuyện với anh.
Lục Đông Quân rời đi với tâm trạng nhẹ nhàng và hy vọng. Anh biết rằng cuộc gặp gỡ vào buổi chiều mai sẽ mở ra nhiều câu chuyện và bí mật về quá khứ. Trái tim anh đập nhanh hơn, mong chờ những gì sắp tới.
…
Lục Đông Quân trở về nhà A Páo, cơ thể đã thấm mệt anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Cứ thế một ngày nữa lại qua đi ở nơi miền núi xa xôi. Lúc này, một lần nữa anh đang tất bật chuẩn bị đồ đạc rồi quay lại nhà Lý Nam.
Khi đến nơi, anh gõ cửa và gọi lớn: “Chú Lý Nam, tôi là Lục Đông Quân đây.” Cánh cửa mở ra, Lý Nam đứng trước cửa, nét mặt đăm chiêu nhưng có phần nhẹ nhõm hơn hôm qua.
“Con bé khỏe hơn chưa?” Lục Đông Quân dù phấn khích nhưng vẫn không quên hỏi thăm tình hình của Lý Nguyệt.
Lý Nam gật đầu, một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt: “Con bé khỏe hơn, hôm nay đã muốn đi học rồi. Tôi không từ chối được.” Ông nhìn Lục Đông Quân, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.
“Vậy thì tốt quá.” Lục Đông Quân nhẹ nhàng đáp. Anh cảm thấy nhẹ lòng hơn khi biết Lý Nguyệt đã ổn.
Lý Nam ngồi xuống bên bàn, ra hiệu cho Lục Đông Quân ngồi đối diện: “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Ông nói, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự tò mò và một chút lo lắng.
Lục Đông Quân ngồi xuống, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm túc: “Chú có phải là Huỳnh Thành Nam, người đã từng làm việc với ba tôi, Lục Chấn Minh, không?”
Lý Nam im lặng một lúc, đôi mắt ông tối sầm lại, như đang lạc vào dòng ký ức xa xưa. Ông thở dài, cuối cùng lên tiếng: “Phải, tôi từng là Huỳnh Thành Nam. Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước.” Ý tứ của ông rất rõ ràng hiện tại ông không muốn liên quan gì đến cái tên Huỳnh Thành Nam nữa.
Ông trốn đến tận đây là để tránh có người tìm ra. Nhiều năm trôi qua như thế cứ tưởng như đã yên ổn không ngờ vẫn có người tìm đến. Nhưng nhìn Lục Đông Quân, đoán chừng sẽ không phải là người xấu. Hoặc một lần nữa ông tin lầm người như năm xưa. Chuyện gì đến cũng phải đến thôi, có trốn tránh cũng thoát không khỏi.
Nhưng tóm lại chuyện Lục Đông Quân cứu Lý Nguyệt là thật cho nên ông không muốn mắc nợ ai.
Lục Đông Quân chăm chú lắng nghe, anh biết đây là khoảnh khắc quan trọng để hiểu rõ những gì đã xảy ra trong quá khứ: “Chú có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện không? Về ba tôi và những gì đã xảy ra.”
Lý Nam cau mày: “Nhưng cậu phải hứa với tôi một việc, đảm bảo an toàn cho gia đình tôi.” Đây là điều ông luôn trăn trở, nếu Lục Đông Quân không đảm bảo được điều này thì không còn gì để nói cả.
Lục Đông Quân nhanh chóng gật đầu. Sau khi nhìn thấy Lý Nguyệt anh đã biết lý do tại sao Lý Nam lại tỏ ra lạnh lùng với anh như thế. Bởi vì ông ấy có gia đình cần bảo vệ.
Có người từ bỏ gia đình để theo đuổi sự nghiệp, lại có người từ bỏ tất cả, công danh sự nghiệp để bảo vệ gia đình giống như Lý Nam vậy.
Lý Nam nhìn thẳng vào mắt Lục Đông Quân, ánh mắt ông chất chứa nhiều nỗi niềm. Sau đó ông ấy hừ lạnh một tiếng, thái độ hòa hoãn không duy trì được lâu chỉ vào chân mình: “Thấy không đây chính là tác phẩm của ba cậu gây ra cho tôi đấy.” Nhìn Lục Đông Quân rất giống Lục Chấn Minh lại khiến cơn tức giận của ông ấy không kiềm chế được mà bùng nổ.
Lục Đông Quân ngẩn người nhớ lại dáng vẻ đi khập khiễng của Lý Nam, lại nhớ đến lời ba A Páo kể lúc Lý Nam đến đây người đầy thương tích. Mặc dù Lục Chấn Minh ba của anh là người làm ăn không tránh được một chút thủ đoạn nhưng với tính cách của ông ấy sẽ không làm ra những chuyện hại người như thế. Chuyện này anh có thể đảm bảo.
“Chắc có hiểu lầm gì đó. Ba tôi không phải người như vậy.” Anh nhìn Huỳnh Thành Nam khẳng định nói.
Lý Nam nở nụ cười tự giễu: “Tôi chính là người bị hại còn có thể giả sao. Cậu muốn nghe thì tôi sẽ kể.”
Lý Nam bắt đầu kể lại câu chuyện, từng chi tiết dần được hé lộ. Lục Đông Quân ngồi im lặng, lắng nghe từng lời, từng chữ, cố gắng ghi nhớ mọi điều để hiểu rõ về quá khứ của ba mình và những bí mật đã bị chôn vùi suốt bao năm.
Lục Chấn Minh là đàn anh cùng trường đại học, hơn Huỳnh Thành Nam vài khóa. Sau khi ra trường, Lục Chấn Minh xây dựng và phát triển Lục Thị thành một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Trong khi đó, Huỳnh Thành Nam dành nhiều năm mày mò nghiên cứu về công nghệ, ấp ủ dự án khởi nghiệp của riêng mình.
Khi Lục Thị đã thành công, Huỳnh Thành Nam mới hoàn thành dự án khởi nghiệp của mình. Biết đến danh tiếng của Lục Thị và nhớ rằng Lục Chấn Minh từng là đàn anh cùng trường, Huỳnh Thành Nam quyết định đến gặp Lục Chấn Minh, hy vọng nhận được sự giúp đỡ và góp vốn đầu tư.
Dự án của Huỳnh Thành Nam liên quan đến công nghệ, một lĩnh vực hoàn toàn khác với thời trang vốn là thế mạnh của Lục Thị. Điều này khiến Lục Chấn Minh rất do dự. Tuy nhiên, sự nhiệt huyết của Huỳnh Thành Nam và tiềm năng trong dự án của anh ta đã bắt đầu làm Lục Chấn Minh lung lay.
Để thuyết phục Lục Chấn Minh, Huỳnh Thành Nam đề nghị: “Chỉ cần anh đầu tư một khoản đủ để tôi tạo ra sản phẩm mẫu đầu tiên. Nếu sản phẩm chứng minh được tiềm năng, anh có thể tiếp tục đầu tư. Nếu không, tôi sẽ chấp nhận dừng lại.”
Lục Chấn Minh suy nghĩ và thấy đề nghị này hợp lý. Số tiền cần thiết cũng nằm trong khả năng của ông. Cuối cùng, ông quyết định giúp đỡ Huỳnh Thành Nam.
Đúng hẹn, Huỳnh Thành Nam mang sản phẩm mẫu đến gặp Lục Chấn Minh.
Lục Đông Quân cau mày, đoán: “Sản phẩm mẫu là đá Lục Bảo Hắc Ngọc sao?”
Huỳnh Thành Nam ngẩn người, không ngờ Lục Đông Quân đoán ra, nhưng rồi ông cười một tiếng trách bản thân lại quên mất Lục Đông Quân là con của Lục Chấn Minh, biết chuyện cha mình làm cũng không có gì là lạ. Ông không tiếp tục phán đoán mà bắt đầu kể tiếp.
“Lúc đó, khi tôi gặp cha cậu và nghe ông ấy nói về viên đá Lục Bảo Hắc Ngọc, tôi đã nảy ra ý tưởng kết hợp đá phong thủy với sản phẩm công nghệ. Ban đầu, tôi tích hợp camera ghi hình vào viên đá. Viên đá này vừa có thể trang trí vừa ghi được hình ảnh, rất tiện lợi và độc đáo. Giai đoạn tiếp theo sẽ nâng cấp bằng việc thêm giọng nói, trình chiếu hình ảnh và các dữ liệu bảo mật thông qua viên đá này.” Huỳnh Thành Nam thở dài: “Đáng tiếc vẫn chưa thực hiện được đã xảy ra chuyện.”
Lục Đông Quân khó hiểu, hỏi: “Chú làm về công nghệ, tại sao lại nghĩ đến yếu tố phong thủy?”
Huỳnh Thành Nam mỉm cười, giải thích: “Nhà tôi vốn làm về phong thủy, buôn bán đá quý. Tôi lớn lên trong môi trường đó, hiểu rõ giá trị và ý nghĩa của từng loại đá. Việc kết hợp yếu tố phong thủy vào công nghệ không chỉ tạo ra sản phẩm độc đáo mà còn mở ra một thị trường mới, thu hút nhiều khách hàng quan tâm đến cả phong thủy và công nghệ.”
Lục Đông Quân ngẫm nghĩ, rồi gật đầu. Không thể phủ nhận rằng ý tưởng này rất độc đáo.
Huỳnh Thành Nam nhìn xa xăm, nhớ lại: “Khi làm ra sản phẩm, so với viên đá thật, nó rất giống nhau. Đến mức khó phân biệt được đâu là đá thật, đâu là sản phẩm công nghệ.”
Nhưng điều khiến Lục Đông Quân quan tâm hơn cả là: “Chú nói xảy ra chuyện rốt cục là chuyện gì?”
Bỗng chốc Huỳnh Thành Nam rơi vào im lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích giữa bốn bề không gian tĩnh mịch. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Huỳnh Thành Nam mới mở lời, dường như rất khó khăn để tiếp tục câu chuyện này.
“Cha cậu nhận được viên đá liền bắt đầu lật lọng. Không chỉ cướp viên đá không trả, còn muốn lấy cả tài liệu nghiên cứu của tôi. Sau đó…” Huỳnh Thành Nam hít sâu một hơi, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận nói: “Ông ta cho người truy sát tôi. Đuổi cùng giết tận. Cũng may tôi phước lớn mạng lớn chạy trốn được đến đây. Những năm qua vẫn ẩn mình cho nên mới may mắn sống đến bây giờ.”
Nói rồi Huỳnh Thành Nam hừ lạnh: “Chuyện cũng đã kể rồi, cậu còn bênh ba cậu được nữa không.” Ông ấy tiếp tục mỉa mai: “Lấy được tài liệu của tôi chắc bây giờ đã phát triển xong công nghệ để mở công ty rồi chứ nhỉ?”
Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi
- Website: https://byanhi.com/
- Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
- Email: anhinovel@gmail.com