/

October 27, 2024

Chương 11. Ngủ chung một giường

Câu nói của Lục Đông Quân đúng là sỉ nhục cô một cách quá đáng. Cô cũng là thiếu nữ, ba vòng đều lồi lõm đều có đủ. Dù Lục Đông Quân nói không có hứng thú với cô, nhưng cô cũng phải đề phòng cách xa người đàn ông này ra tám trăm mét mới yên tâm.

Tranh Hi ôm gối đi từng bước chậm rãi đến trước ghế sô pha ngồi xuống. Mắt hướng về phía nhà tắm rồi lại nhìn lên đồng hồ treo tường. Lục Đông Quân đã ở trong đó gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy ra. Có phải ngủ trong đó luôn rồi hay không? Đến cô là con gái cũng chưa tắm lâu đến mức đó.

Người vừa mới khi dễ cô, cô quan tâm làm gì. Tốt nhất Lục đông Quân ở luôn trong đó cũng được, cô càng thoải mái.

Nhưng khi cô vừa nghĩ vậy, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, hơi nước nóng lan tỏa thành một màn sương mỏng. Lục Đông Quân bước ra, ban đầu chỉ là hình dáng mờ ảo, nhưng chỉ vài bước sau, hình ảnh anh ta trở nên rõ ràng hơn. Lục Đông Quân chỉ mặc một chiếc áo tắm, dây áo lỏng lẻo để lộ khuôn ngực rắn chắc màu đồng. Tóc anh còn ướt, những giọt nước chảy xuống mặt rồi lăn xuống ngực, tạo nên một hình ảnh quyến rũ chết người.

Nếu là một người ham mê sắc đẹp, có lẽ đã chạy đến bên cạnh Lục Đông Quân ngay lập tức. Nhưng Tranh Hi chỉ liếc mắt qua, rồi quay mặt đi, khuôn mặt lãnh đạm như thể vẻ đẹp của anh không có chút sức hấp dẫn gì đối với cô.

Lục Đông Quân thực sự nghi ngờ sức hút của mình, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ. Anh tin rằng không lâu nữa, Tranh Hi sẽ bộc lộ bản chất thật sự của mình.

Lục Đông Quân tỏ vẻ không quan tâm biểu hiện của Tranh Hi, anh thoải mái đi về phía giường ngồi xuống, khăn tắm tùy tiện vứt sang một bên. Anh bắt chéo chân, ngón tay thon dài giơ ra về phía Tranh Hi ngoắc vài cái. Đợi mãi không thấy cô không có phản ứng gì, cứ xem anh như người vô hình, lúc này anh mất nhẫn nại mở miệng: “Lại đây!”

Tranh Hi đã cố tình giữ khoảng cách, cố gắng không nhìn vào thân hình của Lục Đông Quân. Nhưng trước lời gọi, cô không thể không bước về phía giường. Đến nơi, cô cúi đầu, nhìn xuống chân mình, lặng lẽ chờ đợi ai đó lên tiếng.

“Lau tóc cho tôi!” Lục Đông Quân ra lệnh.

“Tôi không có nghĩa vụ đó!” Tranh Hi thốt lên. Lau tóc sao? Đừng mơ!

“Cô không nên làm gì đó để cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ cô à?” Anh nói, ánh mắt đầy nguy hiểm như muốn ám chỉ rằng nếu cô từ chối, hậu quả sẽ không dễ chịu.

Ai bảo anh ta giúp cô rồi lại đòi hỏi sự cảm ơn? Tranh Hi nắm chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt đầy sự tức giận nhìn thẳng vào Lục Đông Quân. Nhưng khi thấy anh nhíu mày, cô lại chùn bước.

Không muốn đối diện với Lục Đông Quân thêm nữa, Tranh Hi giật mạnh cái khăn trên giường, quăng lên đầu Lục Đông Quân che kín khuôn mặt đáng ghét ấy. Tuy nhiên, cô không dám chậm trễ, bắt đầu xoa nhẹ tóc anh.

Lục Đông Quân đưa hai tay chống xuống nệm, cả người ngã về sau nhắm mắt hưởng thụ. Cảm giác này thật là tuyệt vời. Tuy cô có hơi mạnh tay nhưng anh vẫn im lặng. Bởi vì anh biết rằng nếu còn dám đưa ra thêm yêu cầu gì, cô gái nhỏ này có thể sẽ dùng khăn siết cổ anh cũng không chừng.

Tranh Hi trừng mắt nhìn, chỉ muốn vò đầu Lục Đông Quân thành trọc ngay lúc đó. Đáng ghét thật! Nhưng nghĩ là một chuyện, còn làm lại là chuyện khác. Gần đây, cô đã phải làm những việc mà trước giờ chưa bao giờ làm.

Cố gắng kiềm chế cảm xúc nóng giận đang lấn át cả cơ thể, cô phải đánh lạc hướng bản thân bằng cách suy nghĩ đến những việc tốt mà Lục Đông Quân đã làm. Cô nhắc nhở bản thân rằng hiện tại cô đang được người ta giúp đỡ.

Phương pháp này thật sự có hiệu quả, cuối cùng Tranh Hi đã bình tĩnh lại. Cô xoa tóc cho Lục Đông Quân một cách nhẹ nhàng, dịu dàng hết mức có thể. Người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ đây là một cặp đôi hạnh phúc.

Lục Đông Quân cảm nhận được lực tay trên đầu càng ngày càng nhẹ. Cảm giác thoải mái tràn ngập, như thể cô đang nâng niu bảo vật, không dám động mạnh sợ làm đau anh. Phải chăng cô đã suy nghĩ thông suốt? Dưới lớp khăn, khuôn mặt anh hiện rõ sự thỏa mãn, khóe môi vô thức cong lên.

Một lúc lâu, sau khi xác nhận tóc đã khô Tranh Hi dừng lại: “Xong rồi!” Lúc này tay cô đã mỏi nhừ, hơi thở cũng nhanh hơn vài phần.

“Cô thật ngoan!” Lục Đông Quân sau khi hưởng thụ đủ không tiếc lời khen Tranh Hi một câu.

Tranh Hi không khỏi ngạc nhiên khi Lục Đông Quân lại khen cô “Cô thật ngoan!”. Cô có cảm giác như anh đang khen một con cún vậy, thay vì khen một con người. Điều này khiến Tranh Hi cảm thấy hơi hối hận khi đã giúp Lục Đông Quân lau khô tóc, vì như vậy anh ta đã có cái cớ để khen cô. Khi Tranh Hi vứt cái khăn vào sọt đựng đồ bẩn, cô lén trừng mắt nhìn Lục Đông Quân cho hả giận.

Đến khi cô quay lại trên tay Lục Đông Quân đã có thêm một cuốn sách, anh nhàn nhã nhìn cô: “Tôi đã bật nước sẵn rồi, cô đi tắm đi hôi chết đi được.”

Tranh Hi cau mày, nhớ lúc nảy cô lau tóc cho anh ta với khoảng cách gần như thế cũng không nghe anh ta chê cô hôi. Cô kéo vạt áo lên ngửi thử, cũng đâu hôi đến mức không chấp nhận được.

Trong lúc Tranh Hi vẫn còn đứng ngẩn ngơ suy nghĩ về việc bị Lục Đông Quân chê thì nhân lúc cô chưa kịp phản ứng anh ta đã bế cô lên, không quên tiện tay ôm thêm mớ đồ tắm cô đã chuẩn bị trước rồi bước nhanh vào phòng tắm.

Sau khi đặt cô ngồi trên thành bồn tắm xong anh liền đi ra ngoài. Cuối cùng dừng lại ở cánh cửa phòng tắm dặn dò vài câu: “Khuya rồi đừng tắm lâu dễ bị bệnh, tắm xong nhớ kêu tôi!”

Tranh Hi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, khi cô định thần lại thì đã không không thấy bóng dáng Lục Đông Quân đâu.

Cho đến tận lúc này cô vẫn không biết đâu là con người thật của lục Đông Quân. Bởi vì anh ta lúc thì thích áp đặt người khác phải làm theo ý mình, lúc lại dịu dàng quan tâm người khác một cách bất ngờ.

Nhưng có một sự thật rằng hôm nay cô bị Lục Đông Quân bế tận ba lần!

Tranh Hi nhìn quanh phòng tắm, đánh giá từng chi tiết. Không thể tin rằng nơi này còn to hơn cả phòng trọ của cô. Cả phòng tắm xa hoa như vậy, đầy đủ vật dụng không tận hưởng thật là uổng phí. Tranh Hi đã sớm vứt bỏ tâm tình bực bội sang một bên, nằm ngả người vào bồn tắm nhắm mắt thư giãn.

Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chùm chiếu sáng không gian, hòa quyện cùng hương tinh dầu chanh sả thoang thoảng, mang lại cảm giác dễ chịu. Tranh Hi hít một hơi thật sâu, muốn đắm mình trong bầu không khí này.

Bồn nước ấm vừa phải khiến cô có cảm giác muốn ngủ quên ở đây. Nhưng nỗi lo về chân bị đau khiến cô không thể thư giãn hoàn toàn. Cô chỉ có thể nằm ngả người, mơ màng trong những suy nghĩ, tiếc nuối cho những khoảnh khắc không trọn vẹn.

Tắm xong Tranh Hi chật vật mặc quần áo. Chân cô lúc trước vẫn còn đi được vậy mà bây giờ chẳng hiểu sao lại bắt đầu đau. Bên ngoài có nạn chống được chuẩn bị sẵn dành cho những lúc này, nhưng khi Lục Đông Quân bế cô vào nhà tắm lại quên đem vào. Cô đánh khó khăn bám vào vách tường cố gắng giữ thăng bằng, khó khăn bước từng bước chậm rãi về phía trước.

Bên ngoài, Lục Đông Quân đang ngồi với quyển sách trên tay nhưng tâm trí của anh lại không thể nào tập trung. Thỉnh thoảng anh lại ngó về phía phòng tắm một lần. Anh đã dặn dò cô tắm nhanh để tránh bị cảm cô lại không nghe lời. Không thể vào bên trong xem xét anh lại càng sốt ruột hơn.

“Á…!” Là tiếng kêu thất thanh của Tranh Hi phát ra từ phía phòng tắm, Lục Đông Quân vứt cuốn sách xuống giường, ngồi bật dậy, lao nhanh vào phòng tắm.

Đập vào mắt anh là cảnh tượng Tranh Hi nằm sấp xuống nền nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau. Dưới sàn là vũng nước, chắc chắn do cô bị trượt ngã.

Lục Đông Quân thật hết cách với Tranh Hi. Anh vừa đau lòng vừa bực bội quát lớn: “Cô muốn phế luôn cái chân này hay sao?”

Anh đã dặn dò ngay từ đầu rằng có thể kêu anh vào bế cô ra. Tại sao lại cứ cứng đầu không nghe lời như vậy? Điều này làm anh khó chịu khi nghĩ đến nguyên nhân là do cô lo lắng muốn đề phòng anh, hoặc là chán ghét sự giúp đỡ của anh chăng?

Thấy ánh mắt hung dữ của Lục Đông Quân, Tranh Hi biết điều ngậm miệng. Nhưng Lục Đông Quân lại không buông tha: “Không có gì để nói?”

Cảm giác xấu hổ tràn ngập trong lòng Tranh Hi. Tư thế nằm sấp xuống sàn nhà đã khiến cô vô cùng ngượng ngùng vậy mà anh ta lại còn đứng đó chất vấn. Lúc này cô chỉ muốn chui vào một cái lỗ nào đó.

 

Tranh Hi uất ức đến mức nước mắt chảy ra. Cô chỉ không muốn làm phiền Lục Đông Quân, cảm thấy bản thân có thể tự đi ra ngoài nên muốn tự thân vận động. Cô cũng đâu muốn xảy ra tình huống này. Nhưng cuối cùng vẫn là do cô không nghe lời, vì thế cô lên tiếng: “Xin lỗi.”

Lục Đông Quân chỉ tức giận trong giây lát là bởi vì anh lo lắng cho cô. Anh để cơn giận lấn át mà quên mất việc phải đỡ cô dậy. Lúc này anh cảm thấy hối hận vô cùng lập tức tiến lại gần bế Tranh Hi lên đưa ra ngoài. Anh đi thẳng đến chiếc giường lớn cẩn thận đặt cô xuống. Sau đó xoay người rời đi tìm cho cô một bộ đồ sạch sẽ nhìn cô với giọng ra lệnh: “Thay ra.”

Tranh Hi nhận lấy: “Cảm ơn, nhưng anh ra ngoài được không?”

Lục Đông Quân không đáp lại, nhưng nhanh chóng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Được một lúc anh mới một lần nữa gõ cửa phòng. Nghe thấy Tranh Hi đáp lại: “Vào đi.” Anh nhanh chóng mở cửa rồi đi đến giường nằm xuống cạnh cô.

“Bây giờ thì nhắm mắt ngủ cho tôi!”

Tranh Hi nhìn Lục Đông Quân bằng ánh mắt thăm dò: “Phải ngủ chung giường với anh sao?”

Nếu phải ngủ chung giường chắc cô phải thức tới sáng vì đề phòng, như vậy không được. Hiện tại cô thật sự rất buồn ngủ, hai mắt díp lại nhưng cô sợ ngủ say quá thì không yên tâm.

“Tôi không phải sói xám, không ăn thịt cừu non, cô không cần đề phòng như vậy!” Tuy anh không phải là người tốt nhưng đối với cô chuyện gì anh hứa nhất định sẽ làm được.

Lục Đông Quân khinh thường lên tiếng, dù muốn có được cô nhưng anh sẽ đường đường chính chính khiến cô tự nguyện chứ không đến nổi sử dụng thủ đoạn hèn hạ của kẻ tiểu nhân, đó không phải là phong cách của anh.

Trong lòng Tranh Hi âm thầm phản bác. Lục Đông Quân không phải sói xám cho nên cô mới đề phòng. Bởi vì trong truyện ít nhất sói xám không lần nào ăn thịt được cừu non cả.

Nhưng tình hình hiện tại lại khiến cho Tranh Hi có cảm giác Lục Đông Quân đang xem cô là trẻ con mà dụ ngọt. Ngẫm lại những lời anh ta nói nào là ngoan, không nghe lời rồi bây giờ lại dụ cô ngủ, nhắc đến sói xám và cừu non.

Thôi được rồi, cô sẽ tạm tin anh ta một lần vậy!

Tranh Hi cố gắng dịch càng xa Lục Đông Quân càng tốt, quay lưng về phía ngược lại rồi nhắm mắt ngủ. Thật ra chính vì câu nói của Lục Đông Quân cũng khiến cô an tâm đôi chút. Nếu anh ta muốn cô thì từ đầu sẽ có rất nhiều cơ hội, dùng sức mạnh nhất định cô sẽ không chống lại nổi. Cho nên không nhất thiết phải chờ đến bây giờ.

Tuy nhiên cảm giác ngượng ngùng lại nhanh chóng ập đến. Dù cách xa Lục Đông Quân một đoạn nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể vô cùng bứt rứt, trăn trở mãi không thôi.

Lục Đông Quân thấy cô bắt đầu chịu ngoan ngoãn đi ngủ, anh cũng thả lỏng người. Hôm nay đúng là một ngày dài. Nhưng lúc này sẽ là những giây phút yên bình nhất mà anh có được. Anh âm thầm nhìn về phía Tranh Hi, không khỏi cười khổ. Bản thân anh cố gắng thể hiện như vậy cũng chỉ vì muốn lại gần cô thêm một chút nữa. Vậy mà lại khiến cô không ngừng nâng cao cảnh giác với anh.

“Hôm nay mệt rồi, chúc cô ngủ ngon!”

Không biết cô đã ngủ hay chưa, nhưng anh vẫn muốn chúc cô ngủ ngon. Nói xong anh cũng kéo chăn lên bắt đầu ngủ.

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi

    • Website: https://byanhi.com/
    • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
    • Email: anhinovel@gmail.com





    • Chương Truyện



Go to Top