/

November 3, 2024

Chương 4. Một đêm bão tố

“Thế nào, không chạy nữa sao?” A Hổ nhìn Xuân Hoa hỏi với giọng bình thản nhưng đầy ẩn ý.

Xuân Hoa run rẩy, chỉ biết lắc đầu. 

Còn A Hổ không mấy ngạc nhiên về biểu cảm này, chỉ là hắn có một chút thất vọng, cau mày nói tiếp: “Cô đã quên những gì tôi nói rồi sao?” 

Xuân Hoa không biết phải trả lời sao, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi đang lan nhanh trong lòng cô.

A Hổ thở dài, rồi lạnh lùng nói: “Nếu cô vượt qua được hàng rào đó thì…” Hắn làm một động tác tay cắt ngang cổ, như muốn nhắc nhở cô về hậu quả. Sau đó, hắn quay lưng, bước thẳng vào nhà, để lại Xuân Hoa đứng đó, lòng đầy hoang mang. A Hổ không hiểu sao lại phải giải thích với Xuân Hoa, nhưng hắn biết rằng việc một người do hắn dẫn về cố gắng trốn thoát dù thành hay bại đều sẽ khiến hắn mất mặt vì quản người không chặt.

Tất nhiên Xuân Hoa sau khi hiểu ý của A Hổ muốn nói gì, với tình huống này cô cũng không cố chấp đứng đây nữa. Lỡ như có lính tuần tra tới, cô chưa ra khỏi đây đã không còn mạng nữa rồi.

Vào trong nhà, A Hổ không quên nhìn dì Sáu lên tiếng cảnh cáo: “Nếu dì còn để cô ta chạy lung tung thì dì cũng chuẩn bị tinh thần đi.”

Dì Sáu gật đầu vội vã đi tìm Xuân Hoa. Khi thấy Xuân Hoa cũng đang đi vào nhà, bà ta đi đến gần Xuân Hoa nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng: “Nếu cô còn chạy lung tung nữa, tôi cũng không giúp cô được.” Bà ta vừa khuyên ngăn vừa cảnh cáo. 

Dù đã nhắc nhở Xuân Hoa nhiều lần, nhưng không ngờ cô gái này lại liều lĩnh đến vậy. Bà ta thở dài, may mà lần này không có chuyện gì lớn xảy ra, nếu không cả bà ta cũng sẽ gặp rắc rối.

A Hổ đứng từ xa quan sát, trong lòng hắn vẫn còn bực bội. Hắn thở dài một hơi lạnh lùng ra lệnh: “Ăn cơm!” 

Nói rồi hắn cũng không đợi hai người kia bước vào nhà đã đi đến bàn ăn ngồi xuống. Rất nhanh dì Sáu đã kéo tay Xuân Hoa đi đến bàn ăn. Bà ta biết A Hổ không thích chờ đợi, nếu không nhanh nhẹn rất có thể lần này A Hổ sẽ không bỏ qua thật.

Xuân Hoa miễn cưỡng đi theo dì Sáu, lòng đầy lo lắng và sợ hãi. Cô biết mình phải cẩn trọng hơn nếu không muốn bị mắc kẹt mãi ở đây. Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng chỉ có cách thoát khỏi nơi này mới là con đường duy nhất để cô trở về với cuộc sống tự do. Cô phải lên kế hoạch kỹ càng hơn trước khi hành động.

Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng nặng nề, chỉ có tiếng đũa chén va vào nhau tạo nên những âm thanh lạc lõng. A Hổ, với thói quen ăn uống nghiêm túc, không nói lời nào, chỉ tập trung vào bữa ăn của mình, nhanh chóng và gọn lẹ. 

Dì Sáu cũng không ngoại lệ, bà biết rõ vị trí của mình là một quản gia, chỉ cần làm theo lệnh, không cần nhiều lời. Hôm nay, sau sự cố suýt nữa Xuân Hoa trốn thoát, bà ta càng thêm thận trọng. Im lặng là cách tốt nhất để tránh rắc rối.

Xuân Hoa ngồi đối diện, A Hổ cố gắng không để nỗi sợ hãi chi phối. Gương mặt trầm ngâm của A Hổ, dù không nói gì, cũng đủ khiến cô cảm thấy áp lực và căng thẳng. Hơn hết, cô đang cực kỳ lo lắng về những gì có thể xảy ra đêm nay. 

Nếu thật sự thời gian có quay trở lại, cô chỉ hy vọng không chưa từng đến vùng thôn quê kia, cũng chưa từng lên chuyến xe định mệnh ấy để bây giờ số phận lạc lối đến nơi đây, ngồi đối diện với người đàn ông toát ra mùi nguy hiểm này. 

“Cạch!”

Âm thanh chén va chạm với mặt bàn phát ra tiếng động khiến Xuân Hoa giật mình, xém chút nữa làm rơi đôi đũa xuống đất. Cô mím môi nhìn A Hổ, chỉ thấy anh ta lướt qua mình rồi nhìn đến dì Sáu dặn dò. 

“Lát nữa ăn cơm xong dì đi ngủ sớm đi.”

Dì Sáu nhanh chóng gật đầu, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Bà ta đã quen với tính cách của A Hổ, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh. “Vâng, tôi biết rồi.” Bà ta đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nói xong A Hổ cũng không nán lại nữa mà rời đi. Có điều đi được vài bước hắn lại chợt nhớ đến một vấn đề, bước chân dừng lại, hơi xoay người về phía sau nhìn Xuân Hoa: “Ăn cơm xong thì về phòng.”

Cũng không đợi Xuân Hoa đáp lại, A Hổ đã bỏ đi. 

Dì Sáu ngồi bên cạnh toát hết mồ hôi, nhìn chén cơm của Xuân Hoa vẫn còn đầy vun liền nhắc nhở: “Cô đi cả ngày mệt rồi ăn nhiều vào để lấy sức.” Thật ra bà ta sợ Xuân Hoa cứ rề rà kiểu này, đến ngày mai chén cơm này ăn cũng chưa xong. Để A Hổ chờ lâu lại càng phiền phức. 

Xuân Hoa nở nụ cười chua xót: “Vâng ạ!” Dù dì Sáu có khéo léo thế nào, cô cũng hiểu ý bà. 

Vẫn là không thể nào nuốt trôi hết chén cơm này vào bụng. Đây có phải là bữa cơm cuối cùng của cô rồi không? Nước mắt của cô không kiềm chế được mà rơi xuống, lăn trên gò má rồi thấm vào môi mặn đắng. 

Cô biết, dù có kéo dài thế nào, bữa ăn này cũng phải kết thúc, và điều gì đến rồi cũng sẽ đến.

“Không cần dọn đâu, để tôi làm.” Dì Sáu vội ngăn Xuân Hoa khi thấy cô bưng chén bát, lo sợ cô kéo dài thời gian.

“Không sao, con dọn xong sẽ về phòng.” Xuân Hoa đáp, quyết tâm không để dì Sáu gặp rắc rối. Dì Sáu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dọn dẹp.

Sau khi bê hết đồ ra phía sau, Xuân Hoa nhân lúc dì Sáu không để ý lén lút dấu một vật phía sau lưng rồi đi về phòng.

Trong phòng ánh đèn mờ ảo, chỉ duy nhất bàn làm việc là sáng đèn, ánh sáng hắt lên gương mặt người đàn ông, nhưng chẳng thể nào soi sáng được ý nghĩa trong lòng hắn ta. 

A Hổ nghe thấy tiếng động, ngẩng lên nhìn thấy Xuân Hoa, hắn duy trì ánh mắt nhìn cô vài giây rồi đứng dậy, lách qua người cô đi đến cánh cửa, bàn tay vươn ra làm vài động tác nhanh chóng khóa cửa lại.

Xong việc, hắn xoay người lại từng bước đi đến chỗ Xuân Hoa, ánh mắt hứng thú như thợ săn đang đi săn mồi. 

“Anh đừng đến gần đây.” Xuân Hoa hét lên càng làm A Hổ thấy hứng thú. 

A Hổ tiếng một bước, Xuân Hoa lại lùi về sau một bước. Nhưng A Hổ lại khí thế áp đảo, dồn Xuân Hoa luống cuống cho đến khi không còn đường lui ngã xuống giường. 

“Cô mong chờ đến vậy sao?” A Hổ cười nhạo, lấn tới. 

“Đừng mà tôi xin anh!” Xuân Hoa cầu xin.

Lời nói của Xuân Hoa chẳng có một giá trị nào. A Hổ làm lơ như không nghe thấy, một tay chống xuống giường, người chồm đến chỗ Xuân Hoa. 

Tay Xuân Hoa đặt phía sau, khẩn trương vừa quan sát từng hành động của A Hổ, nhân lúc hắn không để ý liền rút con dao phía sau ra nhắm thẳng đến A Hổ tập kích. 

Nhưng hành động của cô không những không có kết quả, mà ngược lại vô cùng ngu ngốc. Chỉ chưa đầy vài giây liền bị A Hổ bắt lấy cánh tay, linh hoạt đoạt lấy con dao rồi bẻ tay cô ra phía sau. Động tác của hắn rất nhanh, tính cảnh giác vô cùng cao độ, nhất là ánh mắt đó cho thấy cô đến một tia hy vọng cũng không có. 

Trong một giây, ánh mắt Xuân Hoa lóe lên một tia sáng rồi rất nhanh phụt tắt, khiến A Hổ cho rằng mình hoa mắt rồi. Hắn nhíu mày: “Muốn giết tôi, trình độ còn non lắm.”

Hắn vứt con dao đi, rồi lạnh lùng nói: “Cô không nhớ ai cứu cô khỏi tay Chu Tân? Cách trả ơn của cô thật đặc biệt.”

A Hổ dùng tay chai sạn của mình lướt lên từng đường nét trên mặt Xuân Hoa: “Giờ thì cam tâm tình nguyện đi, đừng để tôi ép buộc.”

Xuân Hoa hai mắt đỏ bừng, nhìn A Hổ bắt đầu làm loạn trong lòng trở nên nóng nảy, nhưng lại không đủ sức kháng cự. Chỉ còn một cơ hội duy nhất, cô nhân lúc A Hổ không để ý, dồn hết toàn bộ sức lực đẩy hắn sang một bên rồi vùng dậy chạy về phía cửa. Nhưng đáng tiếc cửa đã khóa rồi. Cô dùng sức cũng không thể nào phá được ổ khóa này. 

“Dừng lại.” A Hổ quát lớn. 

Xuân Hoa run rẩy xoay người lại, như con cừu yếu ớt không có chỗ thoát thân, cô nép sát vào cánh cửa, cánh môi tái nhợt nhìn A Hổ đang thoải mái ngồi trên giường. 

Trên tay A Hổ lúc này đang cầm một chùm chìa khóa đung đưa, hắn thở dài một hơi rồi nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là lấy chìa khóa này rồi rời đi. Nhưng tôi đảm bảo Chu Tân đang đợi cô bên ngoài, hoặc nếu không có thì chưa đến năm giây lính canh đồng loạt nhằm chuẩn xác mà bắn cô không chút do dự. Thứ hai, lập tức quay lại đây, tính mạng của cô sẽ được bảo đảm.”

Nhìn thấy Xuân Hoa sắc mặt ngày càng kém, dường như đã sợ rồi, A Hổ mới tiếp tục: “Chẳng phải cô muốn bỏ trốn sao. Trước hết phải giữ được mạng đã.”

Thời gian như ngưng đọng, Xuân Hoa cảm thấy đầu mình căng như dây đàn, môi cắn đến rướm máu. Cuối cùng, cô buông xuôi, từng bước khó nhọc quay lại giường.

So với Chu Tân thì cô sẽ lựa chọn ở lại đây. Nhưng suy cho cùng ở lại đây thì tiếp theo cô cũng phải sống như địa ngục.

A Hổ nhìn Xuân Hoa di chuyển như con ốc sên, hắn bực bội mắng một câu: “Chậm chạp.” Vừa dứt lời hắn liền thô bạo kéo cô lại, đẩy ngã xuống giường. 

Nhìn cánh môi rướm máu của Xuân Hoa, A Hổ tỏ vẻ không hài lòng, lập tức cúi xuống cắn mạnh vào môi cô. 

Cảm giác máu tanh xộc vào miệng khiến Xuân Hoa buồn nôn. Nhưng miệng cô bị chặn lại chẳng thể phát ra âm thanh, tay chân chỉ còn biết quơ loạn xạ giữa không trung.

Khi hắn dừng lại, cô nhanh chóng che miệng, rùng mình: “Ghê tởm!” 

A Hổ cười khẩy: “Chưa đâu, chút nữa cô sẽ biết thế nào là ghê tởm thật sự.” Nói rồi, hắn xé rách hàng cúc áo của cô, vải rách toạc vang lên, cúc áo văng ra khắp nơi làm tăng thêm sự hoảng sợ trong lòng Xuân Hoa.

“Đừng mà, cầu xin anh.”

Xuân Hoa khóc lóc, giọng run rẩy, càng khiến A Hổ cảm thấy hứng thú hơn. Tiếng khóc của cô ngày càng lớn nhưng A Hổ không thấy ồn ào chút nào, ngược lại chỉ làm hắn thêm phấn khích. 

Đột nhiên tiếng động bên ngoài lọt vào tai A Hổ, sau đó hắn kín đáo liếc nhìn bóng mờ in dưới cửa dần di chuyển rồi biến mất, thêm một lúc nữa hắn đột nhiên dừng lại, cũng không đi đến bước cuối cùng. 

“Khóc cái gì mà khóc, thật mất hứng.” A Hổ bực bội nói, xoay người nằm xuống giường, không nhìn Xuân Hoa nữa. “Nếu không muốn tôi tiếp tục, tốt nhất là im lặng.”

Lời hắn vừa dứt, tiếng khóc của Xuân Hoa ngừng lại, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, rời rạc. Không gian yên tĩnh, đầy căng thẳng, như trước cơn bão tố.

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện



Go to Top