/

March 27, 2025

Chương 33. Ăn cơm chung

Từ xa Trần Kha Nghị đã chuẩn xác nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Kỳ Vân đang háo hức nhìn về phía anh. Nét mặt cô vô cùng rạng rỡ, đôi khi lại đan chặt tay vào nhau cúi xuống dường như đang thẹn thùng.

Đây mới đúng là dáng vẻ của cô bé mới lớn nên có. Đâu như Kỳ Vân thường ngày bất chấp không sợ ai cả. Đứng trước mặt anh lúc nào cũng khí thế bừng bừng. Nhưng anh lại tự hỏi nếu lần đầu tiên gặp cô là dáng vẻ e thẹn này có làm anh chú ý đến không?

Dường như anh chẳng cần suy nghĩ mà đã có câu trả lời rất nhanh. Tất nhiên là không rồi. Còn bộ dạng không sợ trời không sợ đất kia anh có thích không? Đáp án là cũng không hẳn. Nhưng chí ít, nó khiến anh không thể phớt lờ.

Trần Kha Nghị lắc đầu cười khổ. Anh chưa bao giờ bị dao động vì những chuyện như thế này. Anh nhấn phanh, chiếc xe chậm rãi dừng lại, cũng là lúc anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình.

Anh nhanh chóng bước xuống đi thẳng đến chỗ Kỳ Vân. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, hàng cúc màu ngà ngà nằm thẳng tắp ở giữa, toát lên vẻ mạnh mẽ cương nghị. 

Nhưng khác với thường ngày, áo sơ mi không được sơ vin mà thả tự nhiên, tay áo cũng xắn lên đến khuỷu, tạo nên phong thái có phần tùy ý, lười biếng. Chính sự đơn giản này lại vô tình khiến tim Kỳ Vân lỡ một nhịp.

Nhất là khoảnh khắc anh bước xuống xe, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo. Động tác vô thức ấy lại khiến từng khớp xương trên bàn tay lộ rõ, những đường gân xanh mờ hiện lên trên làn da rám nắng, ngón tay thon dài lại càng thêm nổi bật. Ở anh toát lên một sự nam tính trầm ổn nhưng đầy thu hút.

Là người mê truyện ngôn tình lâu năm, Kỳ Vân không thể nào cưỡng lại sức hút của kiểu đàn ông mặc áo sơ mi trắng. Đặc biệt, dáng người của Trần Kha Nghị lại chuẩn đến mức hoàn hảo, cứ như một cái giá treo đồ lý tưởng vậy.

Không chỉ sơ mi trắng, mà bất kỳ bộ trang phục nào khoác lên người anh, cô tin chắc cũng đều trở nên đẹp mắt hơn gấp bội. Nhưng lúc này, cô hoàn toàn chìm đắm trong vẻ nam tính đầy cuốn hút của anh. Cô giả vờ tiến lại gần, nhưng thực chất là muốn tranh thủ quan sát anh ở cự ly gần hơn.

Chiếc áo sơ mi hơi ôm, tôn lên làn da màu đồng cùng vóc dáng rắn rỏi, mang theo chút phong trần. Ánh mắt cô dừng lại nơi bụng anh, tự hỏi không biết sau lớp áo kia sẽ là cơ bụng săn chắc đến mức nào. Nghĩ đến đây, cô thậm chí còn có một ý nghĩ táo bạo rằng giá mà có thể chạm vào một lần thì tốt biết mấy!

Gương mặt cương nghị, khí chất mạnh mẽ của anh khiến cô cứ nhìn đăm đăm, đến mức quên cả việc hít thở.

Đột nhiên, một suy nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu cô, nếu sau này cô có may mắn trở thành bạn gái của thầy Trần, nhất định sẽ không cho anh mặc áo sơ mi trắng ra đường nữa. Bởi vì như vậy quá nguy hiểm, lỡ có quá nhiều người mê mẩn thì sao? Áo sơ mi trắng chỉ được phép mặc ở nhà, để riêng cô chiêm ngưỡng thôi.

Suy nghĩ chiếm hữu của cô lại nổi lên rồi! Nhưng nếu có người yêu như anh nhất cô định phải giữ thật chặt.

Mải mê quan sát, Kỳ Vân hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không hay biết Trần Kha Nghị đã bước đến gần từ lúc nào.

“Em đang nghĩ gì mà ngẩn người vậy?”

Giọng nói trầm ổn vang lên ngay trước mặt khiến cô giật mình bừng tỉnh.

Thấy cô có phản ứng trở lại Trần Kha Nghị khóe môi hơi giương lên nói tiếp: “Đi thôi!”

Bắt gặp ánh mắt thăm dò của anh, Kỳ Vân lập tức ho nhẹ che giấu sự bối rối, cố gắng tỏ ra tự nhiên: “À… dạ.”

Cô tự nhủ bản thân mình rằng lần sau có nhìn lén cũng phải kín đáo một chút. Lần này quá lộ liễu rồi. Chỉ thiếu hai chữ “mê trai” dán lên trán nữa thôi. Cũng may thầy Trần dù biết vẫn làm lơ như không thấy nếu không cô xấu hổ chết mất.

Cô nhanh chóng đi theo sau anh, ngồi vào ghế phụ. Mọi hành động lúc này hoàn toàn là theo bản năng, bởi đầu óc cô vẫn đang quay cuồng với hình ảnh anh trong chiếc áo sơ mi trắng.

Đúng là làm hại trái tim thiếu nữ rung động không ngừng! Cô âm thầm nhéo mình một cái: “Kỳ Vân, mau tỉnh lại!” Nhưng vì bị phát hiện nên tâm trạng lúc này của cô có chút lúng túng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng chẳng biết nói gì. Cuối cùng chỉ toàn vâng dạ gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Kha Nghị thấy Kỳ Vân ngồi im không động đậy, anh không vội khởi động xe mà chồm người sang kéo dây an toàn thắt vào cho cô. Lúc với lấy dây an toàn anh cố tình thả chậm động tác, gương mặt anh ghé sát vào mặt cô, hơi thở của anh phả vào mặt khiến cô cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng bừng như có lửa đốt, cả người căng cứng như bị điểm huyệt.

Cho tới khi nhìn thấy mặt Kỳ Vân dần đổi sang sắc hồng Trần Kha Nghị mới thu người quay về đúng vị trí, anh điều chỉnh tư thế, vặn khóa xe bắt đầu di chuyển. Lúc mặt anh sắp chạm vào Kỳ Vân, ở khoảng cách mấy milimet, anh ngửi được mùi hương hoa trà thoang thoảng từ người cô vô cùng dễ chịu. Gương mặt phiếm hồng trông cũng rất đáng yêu. 

Môi anh không tự chủ nhếch lên thành một đường cong nhỏ. Chỉ tiếc cô bé này quá dễ ngượng ngùng chỉ là thường ngày che dấu quá tốt nếu không vừa rồi anh còn muốn chọc cô lâu hơn chút nữa.

Tim Kỳ Vân bị hành động bất ngờ của Trần Kha Nghị mà đập liên hồi. Chỉ trách cô quá ngẩn ngơ nên mới xảy ra tình huống đỏ mặt nóng tai như vậy. Gặp gỡ Trần Kha Nghị chưa đến mười lăm phút mà đã khiến cô quá “mất máu” rồi.

“Cảm ơn thầy!” 

Kỳ Vân bối rối nói lời cảm ơn, xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này. Chỉ cần nhắc nhở cô là được rồi. Anh lại tự mình thắt dây an toàn cho cô, tuy rằng hành động này thể hiện sự ga lăng của anh làm cô rất thích, nhưng vẫn rất ngại ngùng vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Trần Kha Nghị đáp lại bằng giọng mũi, âm thanh vang lên trầm thấp: “Ừm, lần sau nhớ chú ý!” Anh vẫn tập trung nhìn đường mà đáp lại cô. Nếu bây giờ nhìn sang anh tự hỏi cô gái này có bừng lên ngọn lửa nào không?

Thật thú vị! Có điều việc gì cũng nên dừng lại đúng lúc.

Xe chạy được một đoạn khá xa, Kỳ Vân mới chợt nhớ ra một điều, địa chỉ quán ăn cô còn chưa nói cho thầy Trần biết, mà thảm hại hơn hướng đi này hoàn toàn ngược lại với địa điểm cô muốn đến.

Bây giờ phải làm sao để mở miệng đây, nhưng nếu không nói thì lộ trình càng lệch hướng, đến lúc muốn quay lại thì quá muộn. Tất cả tại thầy Trần làm đầu óc cô trống rỗng quên cả việc chính là chỉ đường.

Không thể tiếp tục im lặng thêm nữa, Kỳ Vân hít sâu một hơi rồi lên tiếng: “Thầy à, em biết một quán ăn khá ngon gần đây, hay chúng ta đến đó nhé?” Nếu không nói ngay bây giờ, càng về sau cô sẽ càng khó mở lời.

Trần Kha Nghị liếc nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu thản nhiên: “Em là người mời, chẳng phải nên để tôi chọn địa điểm hay sao?” 

Câu trả lời của anh vô cùng trôi chảy, dứt khoát, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Còn có việc này sao? Cô hoàn toàn không biết. Đâu có nghe quy luật này bao giờ. Chắc thầy Trần sẽ không chọn quán quá đắt đâu. Dù sao cũng đã đi được nửa đường rồi, cứ thuận theo anh vậy. Hơn nữa, anh hẳn phải biết mức lương thực tập “khiêm tốn” của cô mà đúng không?

Đặt hết niềm tin vào Trần Kha Nghị, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng điệu có chút gượng gạo: “À… dạ, thầy quyết định đi ạ.”

Dù ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng cô lại thấp thỏm không yên, liên tục tự nhủ rằng không có việc gì.

Xe chạy thêm một đoạn, cuối cùng cũng dừng lại. Trần Kha Nghị quay sang cô, giọng điềm nhiên: “Xuống xe đợi tôi một lát, tôi đi tìm chỗ đỗ rồi quay lại.”

Kỳ Vân gật đầu, bước xuống xe. Khi ngẩng lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô hơi sững người.

Xuất hiện trước mắt cô ngay lúc này là hai quán ăn nằm sát nhau. Một lớn, một nhỏ, đối lập hoàn toàn.

Bên phải là một nhà hàng sang trọng, nhân viên tiếp tân ăn mặc chỉnh tề đứng ngay lối vào, nở nụ cười chuyên nghiệp, sẵn sàng chào đón khách. Không cần nhìn kỹ, cô cũng biết đây là nơi dành cho giới thượng lưu.

Bên trái lại là một quán ăn bình dân, quy mô nhỏ hơn cả quán Hạ Uyển mà cô đã định dẫn thầy Trần đến. Cô còn đang băn khoăn thì rất nhanh, Trần Kha Nghị đã quay lại, bước về phía cô.

Nhìn tên nhà hàng “Mỹ Vị” nổi bật kia, Kỳ Vân chợt thấy quen thuộc. Cô cố lục lại trí nhớ, rồi bất giác rùng mình một cái.

Thì ra đây chính là “Mỹ Vị”, nhà hàng do ông chủ trẻ Cố Cầm Học sáng lập, từng xuất hiện nhiều lần trên các tạp chí danh tiếng. Không chỉ nổi bật bởi sự chuyên nghiệp và những món ăn hảo hạng, nơi này còn có một mô hình kinh doanh vô cùng đặc biệt.

Ở đây, những vị khách thân thiết không chỉ đến để thưởng thức món ăn mà còn được dùng chính những loại rau do họ tự tay trồng.

Có thể hình dung nó như một nông trại thu nhỏ, nơi mỗi khách hàng sẽ thuê một mảnh đất nhỏ do nhà hàng cung cấp, tự tay gieo hạt, chăm sóc và thu hoạch, sau đó nhà bếp sẽ chế biến rau củ đó thành món ăn.

Phần lớn khách đến đây đều là những người có điều kiện, muốn trải nghiệm cảm giác tự tay trồng trọt và thưởng thức thành quả của mình. Nếu có thời gian, họ sẽ tự đến chăm sóc cây trồng, còn nếu bận rộn, có thể thuê nhân viên nhà hàng làm thay.

Một bữa ăn ở đây chắc chắn không hề rẻ, nhưng điều đáng ngạc nhiên là mô hình này lại thu hút được rất nhiều người tham gia.

“Đợi lâu không?”

Giọng trầm ổn của Trần Kha Nghị vang lên kéo Kỳ Vân khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Kỳ Vân lắc đầu theo phản xạ. Đợi lâu không thành vấn đề, nhưng điều khiến cô thực sự lo lắng là chỉ sợ đặt chân vào nhầm chỗ.

Trần Kha Nghị không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng đi trước dẫn đường.

Lúc này, trong lòng Kỳ Vân đang gào thét: “Thầy ơi, rẽ trái! Nhất định phải rẽ trái!”

Dù chỉ là một quán ăn bình dân, nhưng với sự xuất hiện của thầy Trần, nó cũng đủ trở nên sang trọng hơn trong mắt cô. Ngược lại, nếu thầy rẽ phải, thì hậu quả sẽ là một bi kịch đối với tiền lương của cô.

Thế nhưng, trời phụ lòng người, Trần Kha Nghị không hề chần chừ mà thẳng thừng bước vào nhà hàng Mỹ Vị.

Anh dừng lại ngay lối vào, xoay người nhìn cô, ánh mắt như ngầm ra hiệu ý bảo cô mau đến.

Môi Kỳ Vân giật giật, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.

Bây giờ cô có thể trốn đi được không? Mất mặt sớm còn hơn lát nữa mất mặt nặng nề hơn! Thầy Trần thừa biết khả năng tài chính của cô chỉ có thể lo được một món ăn rẻ nhất trong nhà hàng này, vậy mà vẫn nhẫn tâm dẫn cô vào đây sao?

Ánh mắt cô nhìn anh vừa căm phẫn vừa uất ức, cứ như một người sắp bị dắt vào bẫy mà không có đường thoát. Hay là… ăn xong, cô nên tìm quản lý nhà hàng hỏi xem có thể rửa chén trả nợ không?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy quá sức vô lý!

Bước chân của Kỳ Vân nặng trĩu như đeo chì, từng bước tiến vào nhà hàng đều mang theo một nỗi bi thương khó tả. Cô ước gì mình có thể hóa đá ngay tại chỗ, đứng yên bất động như một pho tượng, mặc kệ thế giới xoay vần mà không phải đối mặt với tình cảnh trớ trêu này.

Trái ngược với sự nặng nề của cô, Trần Kha Nghị lại tỏ ra vô cùng thản nhiên. Anh tỏ ra quen thuộc với nơi này đến mức chẳng cần nhìn quanh cũng biết mình sẽ ngồi ở đâu. Bước nhanh đến một bàn gần cửa sổ, anh lịch sự kéo ghế cho Kỳ Vân rồi mới vòng qua chỗ của anh và ngồi xuống.

Nếu bình thường Kỳ Vân sẽ cảm động không thôi, nhưng tại thời điểm này cô không còn tâm trạng nào nữa rồi.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thực đơn đến.

“Em ăn gì chọn đi.” Trần Kha Nghị lật menu ra nói.

Kỳ Vân cúi xuống nhìn thực đơn, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt cô không phải tên món ăn, mà là dãy số không nối dài phía sau từng món. Chẳng hiểu sao, năng lực tính toán của cô bỗng dưng bộc phát mạnh mẽ, đầu óc nhanh chóng cộng nhẩm các con số. Nhưng chỉ mới cộng sơ sơ vài món, cô đã cảm thấy không ổn!

Mỗi món ở đây rẻ nhất cũng đã bằng tiền sinh hoạt phí của cô trong một tháng rồi. Cô phải làm sao đây? Bàn tay run run lật tiếp menu, cuối cùng chọn đại món rẻ nhất chính là rau xanh. Đây không phải loại rau cao cấp mà các khách hàng VIP tự trồng, nên giá cả dễ chịu hơn một chút.

Trần Kha Nghị gọi mấy món rồi hỏi Kỳ Vân: “Em không chọn thêm sao, rau thì sao đủ no được.”

Kỳ Vân cười gượng, tìm đại một cái cớ: “Em đang giảm cân.” Thật ra, bây giờ có dọn cả bàn cao lương mỹ vị trước mặt, cô cũng chẳng nuốt nổi. Chỉ nghĩ đến chuyện trả tiền thôi đã thấy nghẹn rồi, no làm sao nổi!

Trong khi đợi đồ ăn được dọn lên, Kỳ Vân xin phép Trần Kha Nghị đi toilet một lát.

Cô cần thời gian để định thần lại, kẻo lát nữa nghẹn luôn không ăn được gì.

Vừa thấy bóng cô khuất sau hành lang, Trần Kha Nghị nhẹ nhàng cười khẽ, rồi cũng đứng dậy, bước theo một hướng khác.

Truyện Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện