/

November 3, 2024

Chương 3. Nhà A Hổ

Xuân Hoa bước theo A Hổ qua một lối mòn nhỏ dẫn ra phía sau sơn trại. Trái ngược với không khí ồn ào, nghiêm ngặt như thao trường ở phía trước, phía sau lại bình yên như một ngôi làng nhỏ. Những ngôi nhà được xây theo hàng lối, ngăn cách nhau bởi những khoảng đất trống, tạo ra sự riêng tư. Trước mỗi ngôi nhà là một khoảng sân rộng, có cánh cổng chắn chắn phía trước, vừa kín đáo, vừa mang đến cảm giác an toàn.

Dù các ngôi nhà đều làm bằng gỗ với thiết kế giống nhau, chúng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ và chắc chắn. Cả khu nhà gợi nhớ đến những dãy nhà mẫu ở thành thị, nhưng lại mang một nét gì đó khác lạ, độc đáo. Xuân Hoa không khỏi ấn tượng với lối kiến trúc tuy đơn giản mà kiên cố này.

Đi thêm một đoạn nữa đến căn nhà phía trước có ghi số thứ tự là số ba thì A Hổ dừng lại. Hắn thong thả mở cửa bước vào, để lộ nội thất bên trong toàn là gỗ. 

Xuân Hoa âm thầm quan sát, cảm giác khó chịu bắt đầu dâng lên rồi chuyển thành phẫn nộ. Đám người ở đây chắc hẳn đã chặt phá không biết bao nhiêu cây rừng để xây những ngôi nhà lớn thế này, lại còn xây hàng loạt. Cô lẩm bẩm, chỉ mong họ sớm nhận quả báo.

Một người phụ nữ trung niên bước ra từ trong nhà khi nghe tiếng động. Thấy A Hổ dẫn theo Xuân Hoa, bà ta có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười thân thiện. “A Hổ, cậu về rồi. Còn cô gái này là ai?” Giọng bà ta thoáng vẻ tò mò.

A Hổ giới thiệu đơn giản: “Sau này cô ta sẽ ở đây. Dì chỉ cần biết vậy là được.”

Xưa nay A Hổ vẫn không thích nhiều lời. Cho nên người phụ nữ trung niên này liền gật đầu xem như đã hiểu. Cũng không dám tò mò hỏi gì thêm.

Có điều bà ta dời tầm mắt sang người Xuân Hoa, tỏ ra nhiệt tình tự giới thiệu bản thân: “Mọi người hay gọi tôi là dì Sáu. Là quản gia ở nhà này. Còn cô tên gì?”

Bà ta cố gắng bắt chuyện, nhưng đồng thời cũng ngầm đánh giá Xuân Hoa, tự hỏi liệu cô có vai trò gì đặc biệt ở đây. Nhìn thái độ của A Hổ đối với cô gái này chỉ hờ hững lạnh lùng cũng phần nào đoán ra không phải là nhân vật quan trọng. Có thể chỉ là một người phụ nữ đem về giải khuây mà thôi.

Có điều tương lai còn chưa biết. Trước mắt bà ta cứ làm quen trước rồi theo tình tình sẽ tính sau. 

“Xuân Hoa ạ…” Xuân Hoa nhỏ giọng lên tiếng giới thiệu bản thân.

“Dì đi làm việc đi.” A Hổ nhìn vẻ mặt hóng hớt của dì Sáu nói.

Dì Sáu hiểu ý, nhanh chóng rời đi, không quên liếc nhìn Xuân Hoa một lần nữa.

Lúc này A Hổ cũng kéo Xuân Hoa vào phòng đóng cửa lại. Hắn ta dùng lực rất lớn khiến cánh cửa va chạm phát ra tiếng “ầm” vang dội làm Xuân Hoa giật mình. 

Khi cánh cửa khép lại, A Hổ quay lại nhìn Xuân Hoa. Sự im lặng trong phòng càng làm tăng thêm căng thẳng. Xuân Hoa cảm thấy nguy hiểm đến gần, cô lùi lại, không may va phải thành giường và ngã xuống. Nước mắt cô chảy rơi lả chả, phản ánh sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Cô luống cuống ngồi dậy, quýnh quáng đến mức nước mắt rơi không ngừng bởi vì cô cảm nhận được mùi nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông này.

“Anh đừng lại gần. Tôi sẽ la lên.” Xuân Hoa nói, giọng run rẩy.

A Hổ tỏ ra đầy hứng thú, cô gái này nói những lời quả thực có sức đe doạ người khác. Khiến hắn “sợ” đến phát run: “Cô nghĩ có ai vào cứu cô không?” Hắn hỏi ngược lại với giọng đầy mỉa mai.

Xuân Hoa lúng túng đáp: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

A Hổ phá lên cười, tiếng cười đầy sự chế giễu nhìn cô gái trước mặt mình nói: “Cô nghĩ cảnh sát sẽ đến đây? Ở chỗ này?” 

Hắn chống tay xuống giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Xuân Hoa, khiến cô rùng mình. Xuân Hoa hiểu rõ sự vô vọng của tình huống này, nhưng trong đầu cô chỉ còn biết cầu xin sự khoan dung từ người đàn ông trước mặt.

Xuân Hoa chỉ là bí quá nên đáp bừa. Thật ra cô cũng hiểu đây là tình huống nào, làm gì có ai tới cứu cô. Mấy lời này đem hù trẻ con cũng chưa chắc sợ vậy mà cô cả gan áp dụng lên người đàn ông này đúng là nực cười.

“Làm ơn… tha cho tôi đi. A Hổ, anh là người tốt, có thể thả tôi đi được không?” Xuân Hoa gần như van xin, ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn.

A Hổ trả lời rất nhanh chóng: “Rất tiếc tôi không tốt bụng. Cũng không muốn thả cô đi.” Ở nơi này còn có thể nói ra hai từ tốt bụng sao? Đúng là ngu ngốc.  

Câu nói như một bản án chung thân, giam cầm Xuân Hoa trong sự sợ hãi và bế tắc.

A Hổ nâng cằm Xuân Hoa lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô giống như đang nhìn con mồi sắp chết trong tay mình: “Cô tên Xuân Hoa?” Hắn hỏi với giọng đầy khinh miệt.

Xuân Hoa không phát ra âm thanh, chỉ khẽ gật đầu. Thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này.

A Hổ nhíu mày, dường như đang cảm thấy cái tên không hợp với người phụ nữ đứng trước mặt hắn. Hắn buông cô ra, không che giấu sự khó chịu trong ánh mắt. “Dì Sáu, vào đây!” Hắn gọi lớn, giọng đầy quyền uy.

Dì Sáu luôn túc trực bên ngoài nghe tiếng gọi vội vã chạy vào. Hơi thở hối hả nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, bà ta nhìn A Hổ chờ lệnh.

“Đưa cô ta đi tắm rửa.” A Hổ ra lệnh, ánh mắt lướt qua Xuân Hoa với sự khinh bỉ rõ ràng.

Sau đó hắn không kiêng dè gì quay sang Xuân Hoa thẳng thừng chê bai: “Bẩn thỉu.” Rồi xoay người ra ngoài. 

Xuân Hoa cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng không dám phản kháng. Cô cúi đầu, ôm chặt túi xách theo sau dì Sáu ra nhà sau. Tim cô vẫn đập thình thịch, cảm giác nguy hiểm vừa qua khiến cô không thể bình tĩnh lại. Cô âm thầm quan sát dì Sáu, người phụ nữ này có vẻ là người duy nhất có thể tin tưởng trong hoàn cảnh hiện tại. Có lẽ cô có thể tận dụng cơ hội này để thu thập thông tin.

“Dì là người sống ở đây sao?” Xuân Hoa mở lời, giọng dè dặt.

“Không phải.” Dì Sáu đáp, ánh mắt không che giấu nổi sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.

“Là bị… bắt đến?” Xuân Hoa tiếp tục, cố gắng dò hỏi thêm.

Dì Sáu nhanh chóng cắt ngang: “Cô không nên biết nhiều sẽ tốt hơn.” Bà ta nhìn xung quanh, như để chắc chắn không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ mới dám tiếp tục nói: “Có những chuyện cô sẽ tự hiểu ra sau một thời gian sống ở đây.” Bà nhắc nhở, giọng đầy cảnh báo.

Vẫn thấy bộ dạng của Xuân Hoa vẫn còn lớ ngớ, chỉ sợ cô gái này không hiểu nguyên tắc sẽ liên lụy đến bà ta. Vì thế bà ta tiến lại gần, nhỏ giọng nói tiếp: “A Hổ là người trầm tĩnh, không thích nói nhiều. Tuy nhiên nổi giận lên rất đáng sợ. Cho nên tốt nhất cô nên cẩn thận một chút tránh làm cậu ta tức giận. Ở đây quan trọng nhất là giữ được mạng.”

Dù sao bà ta cũng đã nhắc nhở xong, xem như cũng nhẹ nhõm được một phần. Còn thực hiện được hay không phải xem chính bản thân của cô gái này.

“Nước tôi đã pha ấm rồi cô tắm đi. Dù sao đây cũng là miền núi không đủ điều kiện như thành thị cô cứ dùng đỡ đi.”

Xuân Hoa gật đầu, nhìn thấy dì Sáu không có ý định nói tiếp liền mím môi đi vào bên trong. Xem ra phải tiếp cận từ từ, không nên quá nóng vội. 

Khi bước vào phòng tắm, Xuân Hoa không khỏi choáng ngợp. Mọi thứ ở đây được thiết kế theo phong cách tự nhiên, giống như một khu nghỉ dưỡng cao cấp. Bồn tắm bằng gỗ lớn, nước ấm và hương thơm xà phòng làm cô cảm thấy dễ chịu. Xuân Hoa ngửi mùi cơ thể mình, cau mày. Quả thực hôi đến mức không chịu nổi. Vừa rồi tên A Hổ kia còn chạm vào cô, cô hy vọng hắn vì nhiễm độc mà chết. 

Xuân Hoa nhanh chóng cởi đồ, chuyên tâm tắm rửa.

Cảm giác nước ấm lan tỏa khắp cơ thể, gột rửa hết bụi bẩn và mùi hôi, mang lại cảm giác thoải mái mà cô đã lâu không có được. Trong khoảnh khắc đó, Xuân Hoa quên mất nơi đây là một nơi đáng sợ. Nhưng thực tại nhanh chóng kéo cô trở lại, nhắc nhở cô rằng đây không phải là nhà, không phải là nơi an toàn. Cô cần phải tìm cách thoát khỏi đây, và quan trọng hơn hết là cô cần làm điều này một cách cẩn trọng.

Sau khi tắm xong, cô không vội ra. Nếu được lựa chọn, cô tình nguyện ở lại phòng tắm ngày cả đời chứ không muốn ra ngoài kia. Xuân Hoa hít một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Nhìn quanh, cô thấy một cái ghế nhỏ và một cửa sổ chắn gió, khiến trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ. Cuối cùng cô quyết định mạo hiểm một lần xem sao.

Xuân Hoa trèo lên ghế, rồi nhón chân nhìn qua cửa sổ. Phía sau nhà là một bãi đất rộng, trông hoang vắng và âm u. Cô cố nheo mắt nhìn xuyên qua không gian u tối dưới ánh trăng tờ mờ. Xa hơn nữa là một hàng rào thép gai bao quanh, làm cho mọi ý định trốn thoát trở nên khó khăn hơn. 

Tuy nhiên, sau một hồi đánh giá Xuân Hoa biết rằng đây là một cơ hội hiếm hoi, nếu cô không đánh cược thì cũng không còn cách nào khác. Với tất cả can đảm, cô cố gắng chui qua cửa chắn gió, dù điều này khá khó khăn và nguy hiểm.

Khi cuối cùng cô cũng trèo qua được, không có đường lùi nữa, nhìn xuống bên dưới đoán chừng khoảng cách này có thể khiến cô bị thương nhưng không đến nổi mất mạng. Cô hít một hơi thật sâu và nhảy xuống.

“Ầm!”

Cô có cảm giác không phải rơi xuống nền đất rải đầy sỏi đá, bởi vì cảm giác truyền đến mặc dù khá cứng nhưng không đau. Đến khi nhận thức được chuyện gì xảy ra tim cô run lên, vô thức lùi về sau. 

A Hổ nhìn dáng vẻ của Xuân Hoa cũng không có gì ngạc nhiên. Ai vào đây mà không tìm cách trốn đi. Có điều cách thức chạy trốn của cô gái này quả thật là đi tìm đường chết.

Truyện thuộc bản quyền của tác giả An Hi

  • Website: https://byanhi.com/
  • Fanpage: https://www.facebook.com/novelbyanhi
  • Email: anhinovel@gmail.com





  • Chương Truyện